Vương Tử Quốc đang đứng ở cửa cũng ngu si, này… Hạ lão sư này thật quá trâu bò, chỉ mới một hồi như thế mà hắn đã đánh ngã tất cả mọi người?
Kinh ngạc đến ngây người, sau đó, trong lòng Vương Tử Quốc lại dâng lên một trận hưng phấn, trong chớp nhoáng này, hắn ta có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, hắn ta nắm chặt nắm tay, quên cả đau đớn trên người, hận không thể tự mình tiến lên hỗ trợ.
"Đây là gần ngàn huynh đệ của ngươi?" Giọng nói lạnh nhạt của Hạ Chí lại mang theo khinh thường rõ ràng, hắn đứng trước mặt Tứ gia, mặt không đỏ hơi thở không gấp, phong khinh vân đạm, "Ta biết chữ chết viết như thế nào, nhưng thoạt nhìn, ngươi không biết, cho nên ta kiến nghị ngươi vẫn nên đi đầu thai một lần nữa thì hơn. Kiếp sau nhớ học tập cho giỏi, ít nhất cũng phải học được chữ chết viết như thế nào."
Xoay người, Hạ Chí chậm rãi đi ra cửa, mà giọng nói của hắn tiếp tục truyền đến: "Ta có thể thấy mặt trời ngày mai, chẳng qua, Lý Tứ Cẩu, sợ là ngươi không thể qua được yến hội này."
Hạ Chí nói xong câu đó đã biến mất ở cửa, mà đương nhiên Vương Tử Quốc cung lập tức đuổi theo. Chẳng qua, ngay khoảnh khắc rời đi, Vương Tử Quốc không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó hắn ta thấy được Tứ gia há miệng, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó che ngực ngã xuống.
"Tứ gia, Tứ gia, ngài làm sao vậy?"
"Nhanh, mau gọi xe cứu thương!"
"Dường như Tứ gia bệnh tim bộc phát..."
Trong sảnh yến hội loạn thành một bầy, nhưng hiển nhiên Hạ Chí đã không quan tâm tới chuyện đang xảy ra trong sảnh yến hội, hắn đã đi ra khỏi tửu điếm, sau đó tiếp tục không chút hoang mang đi về phía trước.
"Hạ lão sư..." Vương Tử Quốc theo sau, vừa mở miệng kêu một tiếng, đột nhiên Hạ Chí dừng bước lại.
Quay đầu nhìn về phía Vương Tử Quốc, giọng nói của Hạ Chí hơi lạnh: "Ngươi có biết sai lầm lớn nhất của ngươi là gì không?"
"Xin lỗi, Hạ lão sư, sau này ta sẽ không tiếp tục đối nghịch với ngươi..." Vương Tử Quốc vội vàng nói.
Đáng tiếc, Vương Tử Quốc còn chưa nói hết lời đã bị Hạ Chí ngắt ngang, giọng nói của Hạ Chí vẫn rất lạnh như cũ: "Vương Tử Quốc, ngươi cảm thấy ta sẽ để ý tới chuyện ngươi có đối nghịch với ta hay không sao?"
Vương Tử Quốc ngẩn ngơ, nhớ tới biểu hiện như thần của Hạ Chí mới vừa rồi, Vương Tử Quốc bắt đầu ý thức được, thật ra, đối với Hạ lão sư, ai đối nghịch với hắn, có thể hắn đều sẽ không để ở trong lòng, bởi vì, Hạ lão sư này thật sự quá mạnh mẽ.
"Sai lầm lớn nhất của ngươi chính là ngươi tự cho mình là một hacker cường đại, nhưng trên thực tế, ngay cả hacker tay mơ cũng chưa phải!" Hạ Chí cười lạnh một tiếng, "Ngươi cho rằng ngươi có thể công phá máy vi tính của người khác đã là hacker sao? Ngay cả phương pháp che giấu vết tích trụ cột nhất ngươi cũng không biết làm, ngươi có biết, nếu video kia thực sự là video mướn phòng, hiện tại ngươi đã bị bắt vào cục cảnh sát, đừng bao giờ nghĩ tới ngày ra. Mà nếu không phải vừa lúc máy vi tính của ngươi bị phá hủy triệt để, hiện tại ngươi còn đang ngồi trong cục cảnh sát không cách nào ra ngoài được. Mà kỹ thuật máy vi tính ngươi vẫn lấy làm kiêu ngạo, trong giới hacker cũng là không đáng nhắc tới. Ngươi cho rằng bản thân có thể xưng quốc vương trên giới internet, nhưng đó chẳng qua là vì những người lăn lộn cùng ngươi chỉ là thường dân mà thôi!"
Vương Tử Quốc há mồm muốn phản bác, nhưng hắn ta lại phát hiện, dường như hắn ta không cách nào phản bác. Ngoại trừ kỹ thuật khiến hắn ta cảm thấy cũng không tồi ra, hai chuyện còn lại thật ra Hạ Chí nói không sai, hắn ta thiếu chút nữa đã phải ngồi trong cục cảnh sát không cách nào đi ra được nữa.
"Mà ngươi tự nhận mình là hacker, lại có thể không đối phó được với hai tên côn đồ, ngươi đang làm mất mặt hacker!" Hạ Chí tiếp tục lạnh lùng nói.
Rốt cục Vương Tử Quốc cũng không nhịn được phản bác: "Hạ lão sư, hai người bọn họ không dùng máy tính, ngay cả thẻ ngân hàng cũng không có, ta..."
"Ngươi muốn nói bọn hắn hoàn toàn thoát khỏi thế giới internet, ngươi không cách nào tìm được nhược điểm của bọn hắn, có phải không?" Hạ Chí cười lạnh một tiếng, "Ngươi có thể có chút đầu óc được không? Ngươi không tìm được nhược điểm của bọn hắn, chẳng lẽ ngươi không biết tìm nhược điểm của những người khác sao? Cuối cùng kiểu gì cũng sẽ có người có thể đối phó với bọn hắn, sẽ lưu lại nhược điểm trên mạng, ai nói ngươi nhất định phải trực tiếp đối phó với hai người bọn hắn?"
Vương Tử Quốc ngẩn ngơ, sau đó buộc lòng phải ngoan ngoãn gật đầu: "Hạ lão sư, ngươi nói đúng."
"Một hacker hợp cách, sinh hoạt trong thời đại bình thường, sẽ không bị những người khác biết mình là hacker." Hạ Chí chậm rãi nói: "Mà một hacker chân chính, mục tiêu của bọn hắn cũng không phải là công phá được bao nhiêu máy vi tính, cũng không phải tìm được bao nhiêu bí mật riêng tư của người khác, mà là, không ngừng đột phá trên mặt kỹ thuật."
"Hạ lão sư, ý của ngươi là..." Vương Tử Quốc hơi không rõ lắm.
"Tự bản thân ngươi suy nghĩ đi." Hạ Chí thản nhiên nói, sau đó xoay người, bước nhanh rời đi.
Vương Tử Quốc vô thức đuổi tới, nhưng tới một khúc cua, hắn ta phát hiện Hạ Chí đã mất tung mất tích.
Mấy phút đồng hồ sau, cách đó một km, trong một đường ngầm u tối hơn nữa còn tương đối lạnh lẽo, Hạ Chí chậm rãi xoay người, ánh mắt hờ hững nhìn một phương vị nào đó, lạnh lùng nói: "Đi ra!"
Một nữ tử toàn thân bao phủ dưới bộ đồ da bó sát người đột nhiên xuất hiện, vóc người cao gầy, đường cong kinh người, mà nàng chẳng những có vóc người vô cùng bốc lửa không thể xoi mói, còn có một khuôn mặt tuyệt mỹ nghiêng nước nghiêng thành, thế nhưng, đối mặt với một nữ nhân gần như hoàn mỹ như vậy, giọng điệu của Hạ Chí lại lạnh lùng dị thường: "Phượng Hoàng không nói cho ngươi biết, ta không hy vọng các ngươi xuất hiện trước mặt ta sao?"