Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 107 - Chương 107: Nhất Định Là Ngươi Nghĩ Sai Lệch (1)

Chưa xác định
Chương 107: Nhất định là ngươi nghĩ sai lệch (1)

"Phượng Hoàng là Phượng Hoàng, ta là ta." Giọng nói của mỹ nữ đồ da cũng rất lạnh lẽo, thậm chí còn lạnh lẽo hơn cả giọng nói của Hạ Chí, "Không nên đánh đồng ta với nàng, huống chi, nàng có chuyện gì cũng sẽ không nói cho ta!"

"Giữa ngươi và Phượng Hoàng có bất đồng gì đều không liên quan tới ta, đừng tới tìm ta!" Hạ Chí lạnh lùng nói: "Ta không có hứng thú bị cuốn vào mấy chuyện hư hỏng của các ngươi!"

"Ngươi suy nghĩ nhiều, ta tới nơi này không phải là vì ngươi." Giọng nói của mỹ nữ đồ da lại càng lạnh lùng hơn.

"Ngươi muốn nói, đêm nay ngươi âm thầm theo ta chỉ là vừa lúc đi cùng một đường với ta sao?" Trong giọng điệu hờ hững của Hạ Chí có trào phúng rõ ràng.

"Ta tới nơi này không phải tìm ngươi, nhưng ta rất ngạc nhiên, loại người như ngươi sao lại nảy sinh suy nghĩ muốn làm lão sư?" Trong giọng nói lạnh lùng của mỹ nữ đồ da cũng nhiều thêm một chút trào phúng, "Ngươi muốn dùng phương thức này để hoài niệm thủ lĩnh sao? Nhưng ngươi cảm thấy, ngươi làm như vậy có thể thay đổi tất cả mọi chuyện đã phát sinh sao?"

"Câm miệng!" Hạ Chí quát lạnh một tiếng, "Chuyện của ta không tới phiên ngươi quản!"

"Bắt đầu từ năm năm trước, ta đã không muốn quản ngươi!" Trong con ngươi lạnh như băng của mỹ nữ đồ da dường như còn có chút thất vọng mơ hồ, "Lần kế nhìn thấy ta, ta hy vọng ngươi coi như không nhận ra ta!"

Nói xong câu đó, mỹ nữ đồ da đột nhiên biến mất, mà Hạ Chí rất nhanh cũng xác định được, nàng đã rời khỏi.

"Ngươi vẫn không hiểu rõ ta như cũ." Hạ Chí nhẹ nhàng phun ra một câu, vẻ lạnh lùng trên mặt đã biến mất, mà một giây sau, Hạ Chí cũng đột nhiên biến mất tại chỗ.

Lúc này Thu Đồng vừa lái Maserati rời khỏi tiệm cơm Tây, một bữa cơm với Hàn Tiếu này ngược lại nàng có thể ăn thật vui vẻ, tuy Hàn Tiếu thường xuyên nhắc tới Hạ Chí, khiến Thu Đồng có chút phiền muộn, nhưng nói tóm lại, Hàn Tiếu vẫn mang tới cho Thu Đồng cảm giác giống hệt năm đó, vẫn là người bạn đáng để nàng tín nhiệm.

Vốn định đưa Hàn Tiếu về nhà, nhưng Hàn Tiếu cứ nằng nặc muốn tự mình đi tàu điện ngầm, Thu Đồng cũng không cưỡng cầu, tự mình lái xe quay về trường trung học phổ thông Minh Nhật. Mặc dù ngày mai trường học không mở cửa, nhưng hiện tại Thu Đồng vốn không muốn về nhà, đối với nàng, ký túc xá trường trung học phổ thông Minh Nhật lại càng giống nhà chân chính của nàng hơn.

Trên đường hơi tắc, khi Thu Đồng lái xe trở lại cổng lớn trường trung học phổ thông Minh Nhật, xấp xỉ tám giờ, cổng trường đã bị đóng, Thu Đồng nhấn còi, sau đó, đột nhiên phía trước xuất hiện một bóng người, dọa Thu Đồng sợ hết hồn.

Một giây sau, Thu Đồng lập tức cảm thấy giận không chỗ phát tiết, trực tiếp mắng lên: "Này, ngươi có bệnh sao? Ngươi không sợ bị xe đụng?"

Người đột nhiên xuất hiện ngay phía trước xe nàng chính là Hạ Chí, hắn cười xán lạn với Thu Đồng, sau đó trả lời: "Không sợ."

Thu Đồng lập tức có xung động muốn nhấn ga đụng bay hắn, nhưng xung động thì xung động, nàng không thể thực sự tông hắn.

"Đang đêm đang hôm, ngươi ở nơi này làm gì?" Thu Đồng tức giận hỏi, lúc trước nàng vốn không thấy Hạ Chí, tên hỗn đản này như con quỷ đột nhiên xông ra.

"Đồng Đồng, chuyện này phải trách ngươi." Hạ Chí vẫn đứng ở đầu xe như trước, một bộ buồn khổ, "Ai bảo ngươi không chịu hẹn hò với ta, để cho ta chỉ có thể mượn rượu giải sầu?"

"Muốn mượn rượu giải sầu thì tới quán bar, đừng uống trong trường học!" Đương nhiên Thu Đồng không tin chuyện ma quỷ của Hạ Chí, "Còn có, bộ dáng này của ngươi nào giống người uống say?"

"À, Đồng Đồng, thật ra ta mới vừa đi mua rượu chuẩn bị trở về uống." Hạ Chí bày ra vẻ mặt nghiêm trang, sau đó hắn giơ tay phải lên, trong tay vậy mà thật có một bình rượu trắng, "Muốn uống cùng không? Ngươi xem hiện tại không còn sớm, uống chút rượu xong là có thể đi ngủ..."

"Lưu manh!" Thu Đồng có chút tức giận mắng lên, tên hỗn đản này càng ngày càng không chút kiêng kỵ.

"Ách, Đồng Đồng thân yêu, uống rượu thật sự có tác dụng tăng độ sâu của giấc ngủ, sao lại lưu manh?" Hạ Chí bày ra vẻ mặt vô tội, sau đó hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Ai ya, hiệu trưởng, ta hiểu được, chắc chắn là ngươi lại nghĩ sai, ta muốn nói sau khi uống xong mỗi người tự về phòng ngủ, không phải nói muốn ngủ chung, đương nhiên ngủ chung cũng rất tốt..."

"Ngươi câm miệng cho ta!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, "Tránh ra, ta muốn đi vào!"

Cổng trường học đã được mở ra, Hạ Chí cũng không tiếp tục chắn đường phía trước, thật sự tránh qua một bên. Thu Đồng đạp chân ga, lái xe vào, sau đó bên tai nàng lại có một giọng nói bay tới: "Đồng Đồng, lần sau uống rượu chung, không nhất định phải uống say..."

Đương nhiên Thu Đồng sẽ không tiếp tục nghe Hạ Chí nói nhảm, trong nháy mắt xe đã biến mất khỏi sân trường, mà lúc này Hạ Chí lại quay đầu, nhìn về phía người què đứng ở cửa, lắc đầu cảm thán: "Đầu năm nay, muốn lừa một người bạn gái cũng thật không dễ dàng, người què, ngươi thật có phúc, có rượu có thịt, ăn chung đi."

Tay kia của Hạ Chí cầm theo một cái túi, bên trong chứa hai con vịt quay, thật đúng là có rượu có thịt. Mà hắn nói xong trực tiếp đi vào phòng bảo vệ, bỏ vịt nướng và rượu xuống, sau đó lại đi tìm một cái ly, đổ chừng hai lượng rượu trắng ra.

"Đến, người què, hai lượng này là của ngươi, còn lại là của ta, vịt nướng mỗi người một con." Hạ Chí kéo một cái ghế ngồi xuống, thoạt nhìn hắn như chủ nhân nơi này.

Người què cầm một con vịt quay tới, cắn một miệng lớn, sau đó lại uống một hơi cạn sạch hai lượng rượu trắng kia.

"Hạ Chí, ta thực sự không rõ ngươi định làm thế nào?" Người què nhìn Hạ Chí, vẻ mặt có chút khó hiểu.

Bình Luận (0)
Comment