Hạ Chí trực tiếp bưng bình rượu lên uống một hớp lớn, hắn nhìn người què nhưng không lên tiếng.
"Ta vốn tưởng ngươi chỉ đang miễn cưỡng vui cười, nhưng vừa rồi ta có thể cảm giác được, ngươi thực sự rất hưởng thụ loại lạc thú này." Ánh mắt người què càng thêm khó hiểu, "Ngươi mới vừa mất đi một người quan trọng như vậy, thậm chí có thể nói là người quan trọng nhất với ngươi đời này, ngày ở đường ngầm, ta có thể cảm giác được loại đau xót phát ra từ tận đáy lòng ngươi, nhưng vì sao hiện tại ngươi có thể hài lòng như thế?"
"Bởi vì, từ đầu đến cuối hài lòng vẫn luôn là việc quan trọng nhất." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Người yêu của ngươi, cho dù nàng có còn trên cõi đời này hay không, nàng đều hy vọng ngươi có thể sống thật vui vẻ. Ngươi vui, nàng cũng có thể thoải mái, mà người hận ngươi, biết ngươi hài lòng vui vẻ, hắn ta sẽ thống khổ. Nếu hài lòng có thể khiến người yêu của ngươi hài lòng, hơn nữa còn có thể khiến kẻ hận ngươi thống khổ, vậy sao chúng ta không vui vẻ một chút?"
"Cho nên ngươi tới nơi này, không phải chỉ vì bảo vệ nữ nhi của nàng, còn vì khiến chính ngươi hài lòng?" Người què nhíu mày hỏi.
"Hai chuyện này vốn không mâu thuẫn." Hạ Chí lại uống một ngụm rượu, "Mà mấy chục tiếng trước, ta đã sống thật vui vẻ, quả nhiên làm một lão sư cũng rất thú vị."
"Đáng tiếc, ta không thể hào hiệp được như ngươi." Người què khẽ lắc đầu, vẻ mặt có chút cay đắng.
"Đó là bởi vì ngươi vẫn luôn sống vì người khác." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Mà ta, vẫn luôn sống vì chính mình."
"Nếu như ta không phải như vậy, ngươi cũng sẽ không tới tìm ta, không phải sao?" Người què khẽ than thở.
"Không sai." Hạ Chí lại cầm chai rượu lên uống một hớp rượu lớn, sau đó đặt bình rượu lên bàn, "Còn lại để cho ngươi, qua tối hôm nay, ngươi phải kiêng rượu."
Nói xong, Hạ Chí lại đi ra khỏi phòng bảo vệ, người què cầm lấy nửa bình rượu còn chưa uống xong, đưa đến bên mép, sau đó đột nhiên hắn ta cắn răng, bỗng đập bình rượu xuống đất.
"Hiện tại ta sẽ kiêng rượu." Người què thì thào nói nhỏ, sau đó, từng ngốn từng ngốn gặm vịt nướng.
Phòng 702 khu ký túc giáo viên, Hạ Chí lẳng lặng nằm trên ghế sa lon, hắn không mở đèn, trong bóng tối, kính mắt của hắn mơ hồ lóe ra quang mang kỳ lạ, cứ như vậy suốt chừng nửa giờ sau, Hạ Chí mới tự lẩm bẩm: "Ừm, nên nghỉ ngơi."
Lấy mắt kính xuống, quang mang đang lóe lên trên mắt kính cũng bắt đầu ảm đạm xuống, mà Hạ Chí cũng nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, dường như hắn thực sự đã đi vào giấc ngủ.
Vườn trường trung học phổ thông Minh Nhật im ắng, bởi vì cuối tuần là ngày nghỉ, ngoại trừ số rất ít học sinh không phải bản địa thành phố Thanh Cảng, phần lớn học sinh đều đã về nhà. Nhưng trên forum trường trung học phổ thông Minh Nhật lại vẫn duy trì nhiệt độ tương đối, chỉ trong mấy chục tiếng đồng hồ, vị giáo viên thể dục mới tới kia đã tạo ra vô số đề tài cho mọi người trò chuyện.
Hạ Chí ngủ rất say, nhưng một đêm này, rất nhiều người lại không thể ngủ, Thu Đồng nằm trong ký túc xá của mình, thật lâu không cách nào đi vào giấc ngủ, rất nhiều chuyện khiến nàng không ngủ được. Mà cuối cùng nàng phát hiện, khiến nàng không ngủ được vẫn là tên Hạ Chí khốn nạn đột nhiên nhô ra này. Sự xuất hiện của tên hỗn đản này hoàn toàn làm rối loạn tiết tấu cuộc sống của nàng.
Người què cũng trắng đêm chưa ngủ, chẳng qua, thực ra hắn ta đã sớm tập thành thói quen cực ít ngủ, mà phụ tử Cao Nhân Cao Tuấn cũng không ngủ được, bọn hắn đều phải bắt đầu cuộc sống mới. Vương Tử Quốc cũng đang ở một địa phương nào đó, khổ sở suy nghĩ.
Bên phía tên bàn tử, hắn ta còn đang khổ cực tìm hiểu thân phận của Hạ Chí, mà vị Tứ gia bị Hạ Chí chọc tức đến hộc máu kia ngược lại không có gì phải phiền não, bởi vì bệnh tim của hắn ta bộc phát, không thể cứu được, đám thuộc hạ của Tứ gia loạn thành một bầy.
Mà người khởi xướng hết thảy tất cả - Hạ Chí – lại một hơi ngủ thẳng tới hừng đông, thẳng đến hơn bảy giờ sáng, hắn mới không chút hoang mang rời giường rửa mặt.
Cốc cốc cốc!
Nơi cửa truyền đến tiếng gõ cửa tương đối lớn, Hạ Chí đeo kính lên, sau đó mới không chút hoang mang đi về phía cửa, kéo cửa phòng ra, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười xán lạn: "Đồng Đồng, chào buổi sáng, muốn cùng đi ăn sáng sao?"
Xuất hiện ở cửa lại là Thu Đồng, thật ra, chuyện này cũng rất bình thường, hiện tại trong trường học, người chân chính biết Hạ Chí ở nơi này cũng chỉ có Thu Đồng.
Không đợi Thu Đồng nói gì, Hạ Chí lại bày ra dáng vẻ ngạc nhiên: "A, Đồng Đồng, hình như mắt ngươi có quầng thâm, tối hôm qua ngươi ngủ không ngon sao? Ta nói Đồng Đồng ngươi cũng thật là, muốn ta ngủ cùng ngươi thì cứ nói thẳng đi, ngươi xem hiện tại ngươi tiều tụy như vậy, thật khiến ta đau lòng..."
"Câm miệng!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó nàng cắn răng, giọng điệu lại thoáng dịu đi một chút: "Ta mời ngươi ăn điểm tâm!"
"Vậy không được." Hạ Chí lại cự tuyệt ngay, "Thân là nam nhân, sao có thể để bạn gái mời cơm? Nhất định phải là ta mời ngươi."
"Tùy ngươi, nói chung là ngươi nhanh lên!" Thu Đồng tức giận nói, nếu không phải nàng có chuyện cần tìm tên gia hỏa này, nàng mới không mời hắn ăn sáng đâu.
Hạ Chí cũng không nói thêm gì nữa, mười phút sau, hai người xuất hiện trong một quán trà kiểu Quảng Tây cách trường trung học phổ thông Minh Nhật chừng nửa km. Hạ Chí một hơi gọi đĩa lòng, sủi cảo tôm, cánh gà… hơn mười món. Đợi phục vụ rời khỏi, hắn mới ngẩng đầu nhìn Thu Đồng, vẻ mặt thành thật: "Đồng Đồng thân yêu, bây giờ ngươi có thể kể phiền phức ngươi gặp phải cho ta biết."