"Ai nói với ngươi ta gặp phiền toái?" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng.
"Đồng Đồng, lẽ nào ta quên nói cho ngươi biết ta không gì không biết?" Hạ Chí có chút ngạc nhiên, ngay sau đó lắc đầu, "Không lý nào lại vậy, chuyện trọng yếu như vậy, ta nhất định sẽ không thể quên nói cho ngươi."
"Nếu ngươi không gì không biết, vậy còn hỏi ta làm gì?" Thu Đồng có chút tức giận, trong lòng còn có chút buồn bực, quả thật là nàng lại gặp phải phiền toái, thật ra lúc đầu nàng không muốn tìm Hạ Chí, nhưng vấn đề là nàng thật không biết ngoại trừ tìm Hạ Chí, nàng còn có thể tìm ai. Phải biết rằng, bất luận là ở trường trung học phổ thông Minh Nhật hay là toàn bộ thành phố Thanh Cảng, người Thu Đồng có thể nhờ giúp đỡ chân chính thật ra cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Huống chi, bắt đầu từ khi tên gia hỏa này xuất hiện, đủ loại phiền toái trường trung học phổ thông Minh Nhật gặp phải gần như đều không thể rời bỏ quan hệ với tên gia hỏa này. Hiện tại lại gặp phải phiền toái giống vậy, để tên gia hỏa này đi giải quyết thật đúng là thuận lý thành chương.
"Đồng Đồng thân yêu..." Hạ Chí vừa mở miệng.
Thu Đồng không thể nhịn được nữa trừng mắt liếc Hạ Chí, có chút tức giận nhỏ giọng nói: "Đã kêu ngươi đừng gọi ta là Đồng Đồng, càng đừng thêm gì mà thân yêu, ta không thân với ngươi, cũng không yêu đương gì với ngươi!"
"Hiệu trưởng mỹ lệ, tuy ta không gì không biết, thế nhưng thỉnh thoảng ta cũng phải làm bộ không biết, nếu không, ngươi sẽ cảm thấy bản thân mình rất đần." Hạ Chí đổi giọng ngay lập tức, mà điểm này khiến Thu Đồng cảm thấy cạn lời, mỗi lần nàng kêu hắn đổi giọng, hắn sẽ sửa, thế nhưng có sửa cũng không có tác dụng gì, bởi vì không bao lâu nữa, tên hỗn đản này lại sẽ mở miệng gọi Đồng Đồng, gọi tới âu yếm vô cùng.
"Có người nào giả như không biết giống ngươi sao?" Thu Đồng tức giận nói: "Hoặc là đừng giả vờ, nếu muốn giả vờ thì phải giả thật hơn một chút!"
"Được rồi, hiệu trưởng, ngươi gặp phải phiền toái gì? Ta thực sự không biết." Hạ Chí bày ra dáng vẻ rất tò mò, thoạt nhìn rất thật, chỉ là cuối cùng gia hỏa này lại bổ sung một câu, "Lúc này ta giả bộ rất thật đúng không?"
"Ngươi có thể không nói câu cuối cùng sao?" Thu Đồng rất muốn đánh người, tên hỗn đản này một chút thành ý cũng không có.
Dừng lại một chút, Thu Đồng còn nói thêm: "Này, nếu ngươi không gì không biết, vậy ngươi có thể mỗi lần có phiền phức liền trực tiếp giải quyết mà không cần ta tới tìm ngươi, thậm chí căn bản không cần ta biết không?"
"Không thể." Hạ Chí không hề nghĩ ngợi lắc đầu.
"Vì sao không thể?" Thu Đồng hơi bất mãn, có phải tên hỗn đản này hy vọng nàng thường xuyên đến tìm hắn?
"Mỹ lệ hiệu trưởng, ta là người có nguyên tắc, nguyên tắc của ta chính là làm việc tốt nhất định phải lưu danh, đặc biệt là khi làm việc cho mỹ nữ lại càng phải lưu danh, nếu không khi mỹ nữ muốn lấy thân báo đáp lại không tìm được người, không phải phiền toái rồi sao?" Hạ Chí rất chăm chú trả lời.
Thu Đồng nhất thời không phản bác được, người này trực tiếp nói lý do không biết xấu hổ của hán ta, khiến nàng không cách nào phản bác.
"Ngươi không thể học theo đám hiệp khách cổ đại, học cảnh giới của người ta, việc xong phủi áo ra đi, ẩn giấu thân thế màng gì tiếng tăm!" Thu Đồng trừng mắt nhìn Hạ Chí, chẳng lẽ gia hỏa này không biết, hành vi muốn người khác lấy thân báo đáp rõ ràng như vậy sẽ khiến người khác phản cảm sao?
"Ừm, chẳng lẽ những lời này không phải có ý sau khi phát sinh tình một đêm lập tức len lén chạy mất, mai danh ẩn tích không muốn chịu trách nhiệm sao?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy ngạc nhiên, sau đó hắn lắc đầu, "Mỹ lệ hiệu trưởng, ngươi phải tin tưởng ta, t không phải a người như thế, ta sẽ phụ trách với ngươi."
"Phụ trách cái đầu ngươi!" Thu Đồng hơi tan vỡ, trong đầu tên hỗn đản này toàn là thứ lộn xộn gì, một câu nói hay như vậy lại bị hắn giải thích thành nát như thế!
"Ta thật sự sẽ phụ trách, không tin chúng ta đi thử một chút." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Một mình ngươi ăn điểm tâm đi!" Thu Đồng đứng dậy muốn rời đi, ở cùng một chỗ với gia hỏa này thật đúng là sai lầm!
"Ôi, hiệu trưởng, chờ đã!" Hạ Chí vội vã gọi lại Thu Đồng, "Ngươi còn chưa nói muốn ta giải quyết phiền toái gì đâu."
"Ngươi không biết sao?" Thu Đồng tức giận nói.
"Lúc này ta thật không biết." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội.
Nhìn vẻ mặt không giống giả vờ của Hạ Chí, Thu Đồng không cách nào xác định đến cùng gia hỏa này có đang nói thật hay không.
"Ngươi thật không biết?" Thu Đồng vẫn có chút hoài nghi.
"Thật không biết." Hạ Chí rất nghiêm túc gật đầu.
Mặc dù có chút buồn bực, nhưng cuối cùng Thu Đồng vẫn ngồi xuống một lần nữa: "Còn không phải do ngươi chọc ra quá nhiều chuyện!"
Hiện tại tâm tình của Thu Đồng thực sự không cách nào khá lên được. Cả đêm qua không ngủ ngon giấc, sau đó mới sáng sớm đã nhận được tin tức, trường học lại xảy ra chuyện, không biết ai có thù oán gì với trường trung học phổ thông Minh Nhật, lại có thể nửa đêm đăng một tin cực kỳ có độ sâu.
《 Trường trung học phổ thông Minh Nhật sắp phải đóng cửa! 》
Thoạt nhìn tiêu đề tin tức này khiến người nghe hơi kinh sợ, mà người hiểu rõ trường trung học phổ thông Minh Nhật đương nhiên sẽ nhấn vào xem. Mà sau khi xem hết tin tức này, Thu Đồng phát hiện tin tức này được đăng trên trang Thanh Cảng News đầu tiên, sau đó lại được đăng lên rất nhiều trang báo khác. Rất nhanh Thu Đồng đã cảm thấy không ổn. Chắc chắn người đăng tin này đang nhắm thẳng vào trường trung học phổ thông Minh Nhật, hơn nữa còn là lai giả bất thiện.
"Hai mươi năm trước, doanh nhân nổi tiếng của thành phố Thanh Cảng Thu Minh tiên sinh đã sáng lập trường trung học phổ thông Minh Nhật, với hy vọng có thể cố gắng hết sức mang đến tương lai tốt đẹp hơn cho mỗi một hài tử trong trường trung học phổ thông, một lượng lớn học sinh nghèo khó và thiếu niên bất lương đã tốt nghiệp từ trường học này. Thu Minh tiên sinh đã làm ra cống hiến to lớn cho sự nghiệp giáo dục và cho xã hội. Thế nhưng trước đây không lâu, Thu Minh tiên sinh vì bị bệnh qua đời, mà dường như trường học này cũng sắp theo Thu Minh tiên sinh cùng đi tới tận cùng số mệnh."