Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 1041 - Chương 1040: Vô Thường (2)

Chưa xác định
Chương 1040: Vô Thường (2)

Nhìn Vô Thường trên mặt đất, Hạ Chí nhẹ nhàng phun ra một câu: "Đồng Đồng chỉ có một"

Không gian bắt đầu đổ nát, mà Hạ Chí cũng chuẩn bị rời đi.

Nhưng trong lúc bất chợt, không gian ngừng đổ nát, mà Hạ Chí lại nhìn Vô Thường trên mặt đất với ánh mắt quái dị.

"Thú vị, chẳng trách các ngươi dám tới tìm ta." Hạ Chí lẩm bẩm, Vô Thường rõ ràng đã chết nhưng trên người bắt đầu tản mát ra một luồng lực lượng kỳ lạ. Lực lượng này càng ngày càng mạnh mẽ, chỉ khoảnh khắc, Vô Thường đã bị Hạ Chí vặn gãy yết hầu lại có thể mở mắt. Sau đó hắn ta nhảy từ dưới đất lên!

Sống lại!

Vô Thường lại có thể sống lại!

Sau khi sống lại trên người Vô Thường tản mát ra một luồng khí thế cường đại, khiến người ta có thể dễ dàng cảm giác được sự cường đại của hắn ta. Mà sau khi sống lại rõ ràng Vô Thường đã trở nên cường đại hơn!

"Ha ha ha ha..." Vô Thường đột nhiên ngửa mặt lên trời cười như điên: "Hạ Chí, biết vì sao ta tên Vô Thường không? Bởi vì, ta..."

Hạ Chí ngắt lời Vô Thường, thản nhiên nói: "Bởi vì ngươi xấu sao?"

Vô Thường gầm lên giận dữ với Hạ Chí: "Bởi vì ta đã sớm xuống địa ngục vô số lần. Mà mỗi một ta trở về từ địa ngục, ta lại trở nên càng cường đại hơn. Có lẽ hiện tại ngươi vẫn đang cường đại hơn ta, nhưng cuối cùng ngươi sẽ chết trên tay ta!"

"Nói như vậy, ngươi có thể sống lại vô hạn?" Hạ Chí cười nhạt một tiếng: "Nhưng chẳng lẽ ngươi không biết, tiền đề để ngươi có thể sống lại là dị năng của ngươi vẫn còn tồn tại? Một khi ngươi mất đi dị năng, ngươi sẽ không thể sống lại nữa."

"Sao ta có thể mất dị năng được? Ngươi nghĩ ta sẽ mất đi dị năng giống như ngươi trước kia sao? Không phải mỗi người đều xui xẻo giống như ngươi!" Vô Thường cười lạnh một tiếng: "Hiện tại, ta sẽ giết ngươi trước, sau đó ta sẽ tìm được Thu Đồng, khiến nàng... Ữm!"

Vô Thường lại bị bóp cổ, không cách nào nói tiếp.

"Ta không thích người khác nói bậy về Đồng Đồng, suy nghĩ xấu xa dơ bẩn của ngươi không cần nói ra nữa." Giọng điệu của Hạ Chí lạnh băng: "Loại ngu xuẩn như ngươi còn tưởng ta đưa Đồng Đồng rời đi, lại không biết, ta chỉ mang ngươi vào thế giới ta sáng tạo mà thôi. Trong thế giới này, ta có thể hủy diệt tất cả, kể cả dị năng ngươi có!"

Giọng điệu của Hạ Chí càng thêm lạnh lẽo: "Ngươi có cảm giác được năng lực của ngươi đang rời khỏi thân thể ngươi không?

Bây giờ không phải ngươi rất muốn phản kháng sao, thế nhưng ngươi vốn không thể làm được gì? Ngươi cảm thấy ngươi đã thường xuyên tới địa ngục sao? Hiện tại ngươi mới có thể cảm giác được địa ngục chân chính!"

Vô Thường không thể nói chuyện, nhưng giờ khắc này, gương mặt tái nhợt của hắn ta đã kinh biến đến mức càng thêm trắng bệch, mà trong ánh mắt hắn ta cũng xuất hiện vẻ hoảng hốt rất Rõ ràng.

Bởi vì, hắn ta thực sự cảm giác được dị năng đang biến mất, đó là một loại cảm giác không thể gọi tên. Mà giờ khắc này, hắn ta cũng thật sự cảm thấy hoảng hốt vì tử vong đang tới.

Trước đây, đối với Vô Thường, tử vong không có gì đáng sợ, thậm chí đó còn là một loại hưởng thụ. Bởi vì sau mỗi lần tử vong hắn ta lại có thể trở nên càng cường đại hơn. Thậm chí hắn ta còn đang chờ đợi tử vong. Nếu không phải tự sát không thể tăng lực lượng lên, nói không chừng hắn ta đã không ngừng tự sát.

"Thật ra, ta vốn định lưu lại một mạng cho ngươi, để ngươi đi nói cho đám tổ chức Thiên Tiện trời sinh đã phạm tiện của các ngươi biết, đừng tới chọc ta. Nhưng rất đáng tiếc, khi ngươi có loại kế hoạch không bình thường với Đồng Đồng nhà ta, ngươi chẳng khác nào đã chết!" Trên người Hạ Chí tản mát ra sát khí mơ hồ: "Như vậy, hiện tại, ngươi đi chết đi!"

"Không..." Vô Thường rất liều mạng nặn ra một chữ, trong mắt tràn đầy cầu xin. Nhưng một giây sau, ánh mắt hắn ta đã ảm đạm xuống, cho đến khi triệt để vô thần.

Không gian đột nhiên đổ nát, mà Hạ Chí cũng nghe được bên cạnh truyền đến giọng nói có chút buồn bực của Thu Đồng: "Ôi, người nọ biến mất thật rồi sao?"

Trong mắt đám người Thu Đồng và Phi Yến, Hạ Chí vốn chưa từng rời đi, bọn hắn cũng chỉ phát hiện Vô Thường đột nhiên biến mất. Đương nhiên, bọn họ vốn không biết tên Vô Thường.

"Đồng Đồng, đây không phải người mà là một con quỷ." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy ý cười xán lạn: "Quỷ chỉ sợ loại nam nhân đặc biệt khí khái như ta. Cho nên ta kêu hắn cút, hắn lập tức cút ngay.

"Ngươi đừng nói mò nữa!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, sau đó nàng không nhịn được nhìn chung quanh, phát hiện hắc bào nam tử cổ quái kia đã biến mất thật. Nàng nghĩ thầm, xem ra hắn ta đã bị Hạ Chí hù chạy thật.

Mấy người Phi Yến Trương Thành Hùng cũng không tin người nọ là quỷ, chẳng qua hiện tại người nọ đã biến mất thật, rốt cuộc hắn ta đã biến mất bằng cách nào, bọn hắn cũng lười suy nghĩ.

"Đồng Đồng, ngươi không cần sợ, cho dù có quỷ nhưng buổi tối chúng ta ngủ ở đây vẫn rất an toàn" Hạ Chí cười hì hì nói.

"Ta mới không ngủ ở nơi này đâu" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng: "Này, đi thôi, chúng ta đi về đi. Chúng ta đã ở đây cả ngày rồi."

Quay đầu nhìn về phía bên kia, Thu Đồng tiếp tục nói: "Phi Yến, Kỳ Kỳ, chúng ta đi trước đây, các ngươi có muốn đi chung luôn hay không thì tùy các ngươi."

Lúc này, Thu Đồng cũng không để ý tới Hạ Chí nghĩ thế nào, trực tiếp kéo hắn rời đi. Vì vậy không bao lâu, hai người đã lái xe rời khỏi.

Mà khi bọn hắn đi rồi, đương nhiên đám người Phi Yến cũng mau chóng rời đi. Trên Minh Nhật phong khôi phục an tĩnh, hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cứ như vậy, xấp xỉ mười lăm phút sau, trên đỉnh Minh Nhật phong đột nhiên vang lên một giọng nói: "Vô Thường chết rồi."

Bình Luận (0)
Comment