Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 1042 - Chương 1041: Ta Cũng Tới Hôn Ngươi Một Cái (1)

Chưa xác định
Chương 1041: Ta cũng tới hôn ngươi một cái (1)

"Ừm, chết rồi." Lên tiếng trước là một giọng nam, mà lần này, đáp lời là một giọng nữ.

Chẳng qua kỳ quái là tuy có thể nghe được giọng nói, nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ người nào. Nếu lúc này mấy người Thu Đồng còn ở đây, chỉ sợ bọn họ sẽ thật sự hoài nghi mình gặp quỷ rồi.

"Xem ra ở trước mặt Hạ Chí, Vô Thường cũng không chịu nổi một kích" Giọng nam có vẻ hơi trầm trọng.

"Hẳn chúng ta dự đoán không sai, hiện tại Hạ Chí đã không còn là Nhân Hoàng nữa" Giọng nữ trả lời: "Bây giờ hắn có được dị năng không gian."

"Sẽ không sai." Giọng nam biểu thị tán thành: "Thấy hoa tươi bên kia không? Thật ra rất có thể chúng nó đã tự thành không gian, cho nên mặc dù vào mùa này chúng nó vẫn có thể nở rất đẹp, còn có thể không bao giờ héo tàn."

"Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta vốn không tìm được phương pháp đánh bại Hạ Chí" Giọng nữ ít nhiều gì cũng có chút nhụt chí.

"Dị năng giả cũng là người, là người luôn sẽ có nhược điểm."

Giọng nam thản nhiên nói: "Nếu như chúng ta không cách nào dùng dị năng giả để đánh bại hắn, chúng ta có thể dùng phương thức khác. Tựa như Hạ Chí, hiện tại nhược điểm rõ ràng nhất của hắn là Thu Đồng, chỉ cần chúng ta lợi dụng đúng cách vẫn có thể đánh bại hắn."

"Cơ hội này không lớn, tốt nhất chúng ta nên tìm được một dị năng giả có thể khắc chế Hạ Chí." Giọng nữ nhỏ giọng nói.

"Căn cứ theo vị lão sư của Hạ Chí - cũng chính là thủ lĩnh tiền nhậm của Thiên Binh - Sơ Tâm đã nói, hẳn chỉ có hai loại người có thể đánh bại người có dị năng không gian" Giọng nam chậm rãi nói: "Loại thứ nhất là người có dị năng thời gian, mà một loại khác là một dị năng giả không gian khác."

"Dị năng giả như vậy, cho dù có cũng chưa chắc chúng ta đã có thể khống chế" Giọng nữ có chút không khẳng định.

"Không cần khống chế, để bọn hắn lưỡng bại câu thương là được rồi." Giọng nam lắc đầu: "Chúng ta nhất định phải tìm được phương pháp đánh bại Hạ Chí, nếu không, cuối cùng chúng ta vẫn không cách nào khống chế thế giới này."

"Thật ra ta có chút không rõ, vì sao ngươi không thử lôi kéo hắn?" Giọng nữ có chút khó hiểu: "Những Thiên Binh khác, ngươi gần như có thể trực tiếp hoặc gián tiếp lôi kéo tới, duy chỉ có Hạ Chí ngươi vốn chưa từng thử liên hệ với hắn. Chẳng lẽ là vì lúc trước hắn đã từng mất tích sao?"

"Bởi vì từ đầu đến cuối Sơ Tâm vẫn luôn cho rằng, sự tồn tại của dị năng giả là để bảo vệ thế giới này mà không phải để thống trị thế giới này. Nàng cho rằng dị năng giả phải bảo vệ nhân loại bình thường thiện lương nhất, mà rõ ràng nó không phù hợp với mục tiêu của chúng ta." Giọng nam chậm rãi nói: "Mà Hạ Chí tuyệt đối sẽ không làm trái với ý nguyện của Sơ Tâm."

"Đúng không?" Giọng nữ lẩm bẩm: "Nhưng tại sao ta cảm thấy thật ra Hạ Chí cũng không quá muốn quản việc này?"

"Thời khắc mấu chốt, hắn vẫn sẽ quản" Trong giọng nam nhiều thêm một chút sát ý: "Cho nên chúng ta nhất định phải giải quyết hắn triệt để!"

"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?" Giọng nữ hỏi.

"Hiện tại, tận lực không nên đi trêu chọc hắn" Giọng nam chậm rãi nói.

"Chúng ta hạ đạt mệnh lệnh này cho Thiên Kiếm sao?" Giọng nữ hỏi.

"Không, nếu chúng ta để tất cả mọi người cố ý tránh hắn, chẳng những sẽ tổn hại tới uy tín của chúng ta, còn có thể khiến Hạ Chí hoài nghi." Giọng nam lắc đầu: "Trên thế giới này không thiếu dị năng giả, mỗi khi có một số dị năng giả chết đi, luôn sẽ có một số dị năng giả mới xuất hiện. Cho nên tạm thời chúng ta chỉ cần cách xa hắn một chút là được, về phần những thành viên Thiên Kiếm khác, cứ thuận theo tự nhiên đi"

"Vậy chuyện của liên minh quý tộc thì sao? Phải giải quyết như thế nào?" Giọng nữ hỏi.

"Để đám ngu xuẩn năng lực kém kia tự mình giải quyết. Ai kêu bọn hắn ngu xuẩn như thế, lại chọc giận Hạ Chí sớm như vậy!"

Trong giọng nam có một chút giận dỗi: "Không thể giải quyết ổn thỏa thì cứ để bọn hắn đi chết đi, dù sao thì thế giới này lại càng không thiếu kẻ có tiền!"

"Ta biết nên xử lý như thế nào." Giọng nữ nói.

"Chúng ta đi thôi." Giọng nam nói một câu.

Sau đó, trên đỉnh núi lại yên lặng.

Lúc này, Hạ Chí và Thu Đồng còn đang ngồi trên xe.

"Đồng Đồng, hiện tại chúng ta về ngủ sao?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.

"Ngươi cũng không phải heo, hiện tại còn chưa tới bảy giờ đâu, ngủ cái gì!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí.

"Đồng Đồng, ngủ cùng với ngươi đương nhiên là càng sớm càng tốt" Hạ Chí cười hì hì nói.

"Ngươi cứ nằm mơ đi!" Thu Đồng hừ một tiếng yêu kiều. Nàng mới không ngủ với tên lưu manh đáng chết này.

Suy nghĩ một chút, Thu Đồng cảm thấy nếu về lúc này đúng là hơi sớm một chút, hơn nữa nếu trở về thật, nàng cũng không biết nên làm gì.

"Này, chúng ta tới bờ biển dạo một hồi đi." Thu Đồng đề nghị.

"Đồng Đồng, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên về nhà ngủ thì tốt hơn" Hạ Chí nói rất chân thành.

Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, trực tiếp lái xe đến bờ biển, sau đó nàng mở cửa xuống xe: "Ngươi không muốn xuống thì trở về một mình đi!"

"Thật ra Đồng Đồng, chúng ta có thể cắm trại dã ngoại ở bờ biển." Hạ Chí cũng xuống xe theo, sau đó hắn lại có đề nghị mới.

Lần này Thu Đồng dứt khoát không quan tâm tới Hạ Chí. Nàng chậm rãi đi qua bãi cát, sau đó bước dọc theo bờ biển.

Gió biển hơi lớn, mà hiện tại trời đã bắt đầu tối, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống một chút. Thu Đồng không tự chủ được mà nắm chặt áo gió, đang chuẩn bị kéo khóa áo lên, nhưng đã có một cánh tay ấm áp vòng lấy eo nàng.

Sau đó, Thu Đồng không cảm thấy lạnh nữa.

Bình Luận (0)
Comment