"Đồng Đồng, hình như đã rất lâu rồi ta không thấy ngươi mặc đồ bơi." Lúc này Hạ Chí lại mở miệng nói.
"Ngươi muốn ta xuống biển bơi vào lúc này sao?" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí: "Có phải ngươi muốn ta lạnh chết không?"
"Đồng Đồng, ta có thể đun nóng nước biển trước." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Ta không muốn nói nhảm với ngươi!" Thu Đồng hừ một tiếng: "Cho dù có suối nước nóng ta cũng không bơi!"
"Ừm, Đồng Đồng, xem ra chúng ta phải mau chóng xây bể bơi trong nhà." Hạ Chí cười xán lạn: "Đúng rồi, honey, ngươi cảm thấy bản thiết kế phòng tân hôn của chúng ta đã ổn chưa, có chỗ nào cần sửa chữa không?"
"Không nhớ rõ, đó đã là chuyện rất lâu trước đây rồi." Thu Đồng tức giận nói.
"À, cũng không sao, hay bây giờ chúng ta xem lại đi" Hạ Chí lập tức biến ra một tấm bản vẽ, đồng thời trên tay hắn còn có thêm một cái đèn pin: "Đến đây, Đồng Đồng, chúng ta ngồi xuống từ từ xem.
"Này, có người nào vội vã như ngươi sao?" Thu Đồng có chút cạn lời.
"Chuyện nhà tân hôn sao có thể không vội được?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc.
Mắt thấy Hạ Chí muốn kéo nàng ngồi xuống từ từ xem thật, Thu Đồng buộc lòng phải mở miệng nói: "Được rồi, ta đã xem từ lâu rồi, không có chỗ nào phải sửa đổi, Lỗ Ban thiết kế rất tốt."
"À, Đồng Đồng, nói như vậy ngươi cũng đồng ý với phương án thiết kế? Tốt lắm, hiện tại ta gọi điện thoại cho Lỗ Ban, kêu hắn ta tìm người khởi công" Hạ Chí vừa nói vừa lấy điện thoại ra, sau đó hắn thật sự bấm một dãy số.
Thu Đồng cạn lời, nhưng nàng dứt khoát im lặng. Dù sao thì nàng cũng rất muốn khởi công xây dựng phòng ở.
Về phần phương án thiết kế nhà, thật ra nàng đã từng xem rất nhiều lần. Trên cơ bản, chỉ có bốn chữ để hình dung thiết kế của Lỗ Ban, đó chính là không thể xoi mói.
Thu Đồng vô thức quay đầu nhìn về phía xa. Mặc dù đứng ở vị trí này nàng vẫn có thể thấy Minh Nhật phong mới được đặt tên kia.
Chẳng biết tại sao, trong chớp mắt này, đột nhiên nàng có cảm giác tìm được chốn về, một loại cảm giác như thấy được nhà của chính mình.
Tuy căn nhà còn chưa được khởi công, nhưng dường như Thu Đồng đã coi nơi đó thành nhà của mình.
Thế nhưng chờ sau khi xây nhà xong, nàng sẽ kết hôn với Hạ Chí thật sao?
"Chờ khi trường học nghỉ định kỳ, ngươi sẽ lên số hiệu U Linh Nữ Vương à?" Đột nhiên Thu Đồng mở miệng hỏi.
"Đồng Đồng, ngươi muốn đi chung với ta không?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy ý cười rực rỡ: "Chúng ta có thể cùng tới U Linh học viện đi học."
"Ta không đi." Thu Đồng lại hừ nhẹ một tiếng: "Ta muốn ra ngoài du lịch"
Suy nghĩ một chút, Thu Đồng lập tức bổ sung: "Không phải ngươi nói muốn du lịch đường dài gì đó sao? Chúng ta lái xe đi, đi tới mấy nơi như rừng rậm hay thảo nguyên gì đó, hoặc một số khu du lịch cũng được. Nói chung, vào lúc nghỉ đông, ta muốn ra ngoài du lịch"
"Không thành vấn đề" Hạ Chí lại đồng ý ngay: "Đồng Đồng, ta đi với ngươi."
"Vậy ngươi không tới U Linh học viện đi học sao?" Thu Đồng lại nhìn Hạ Chí với ánh mắt kỳ quái.
Thật ra cái gọi là du lịch này chỉ là suy nghĩ nhất thời của Thu Đồng, nàng cũng không biết mình cảm thấy tâm huyết dâng trào hay đã sớm có ý nghĩ như vậy, chỉ là giờ khắc này, đột nhiên nàng cảm thấy mình nên tranh giành một chút.
Người khác không biết U Linh học viện là thế nào, nhưng nàng rất rõ ràng, U Linh học viện kia là nơi do Hạ Mạt sáng tạo ra. Nếu Hạ Chí tới U Linh học viện, hơn phân nửa là mỗi ngày ở chung với Hạ Mạt. Nàng không muốn nhìn thấy tình cảnh như vậy xảy ra, cho nên nàng muốn tìm một lý do khiến Hạ Chí không cách nào tới đó được.
"Đồng Đồng, chuyện học đại học không cần gấp gáp. Sau này ta lại tới cũng được." Hạ Chí thuận miệng nói: "Đương nhiên ở bên cạnh ngươi là quan trọng nhất"
"Ngươi thực sự nguyện ý dành hết thời gian nghỉ để đi du lịch với ta?" Thu Đồng luôn cảm thấy không thích hợp. Lẽ nào tên gia hỏa này không sợ bản thân không cách nào giải thích với Hạ Mạt sao?
Hạ Chí nhìn Thu Đồng, vẻ mặt đột nhiên trở nên hết sức thật thà: "Đồng Đồng, miễn là ngươi nguyện ý, ta có thể đi du lịch với ngươi cả đời, chúng ta có thể đi khắp mỗi một ngõ ngách trên thế giới này."
Trong lòng Thu Đồng có cảm giác không cách nào miêu tả bằng lời. Tuy Hạ Chí vẫn luôn không quá nghiêm chỉnh, nhưng vẻ mặt và giọng điệu của hắn lúc này lại khiến nàng cảm thấy, đây là suy nghĩ thật sự trong lòng hắn.
Thế nhưng nếu là như vậy thật, vì sao hắn không thể đồng ý rời xa Hạ Mạt đây?
Trong chớp mắt đó, thậm chí Thu Đồng lại muốn hỏi ra vấn đề kia, hỏi Hạ Chí xem hắn có thể rời khỏi Hạ Mạt hay không.
Nhưng cuối cùng, Thu Đồng vẫn nhịn lại không hỏi ra. Nàng không muốn lại nghe thấy đáp án nàng không muốn nghe được kia.
"Chúng ta trở về đi thôi." Cuối cùng Thu Đồng nói ra một câu như vậy.
Hạ Chí đang định nói điều gì, nhưng tại thời điểm này, thế giới lại đột nhiên đứng im.
Trong thế giới bất động xuất hiện một mỹ nữ tóc vàng hấp dẫn dị thường, gương mặt kia hoàn toàn không kém Thu Đồng, mà vóc người nàng mơ hồ lại càng nóng bỏng hơn Thu Đồng. Đồng thời, trên người nàng còn có loại khí chất cao quý không thể nói rõ.
Mỹ nữ tóc vàng đột nhiên hôn chụt một cái lên khuôn mặt Thu Đồng, sau đó cười hì hì nói: "A, mặt Đồng Đồng tỷ tỷ thật trơn thật mịn."
Quay đầu nhìn Hạ Chí, mỹ nữ tóc vàng lại cười một tiếng kiều mị:
"Ba ba ngươi đừng ghen nha, ta cũng hôn ngươi một cái."
Mỹ nữ tóc vàng này dĩ nhiên là Charlotte, mà nàng vừa nói vừa chu đôi môi đỏ mọng về phía Hạ Chí, dáng vẻ như nàng muốn hôn Hạ Chí thật.