Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 1065 - Chương 1064: Không Cho Đi Tìm Nàng (2)

Chưa xác định
Chương 1064: Không cho đi tìm nàng (2)

Với hắn, thật ra Đát Kỷ cũng không phải vấn đề lớn gì, vấn đề lớn chân chính là Thế Giới Hắc Ám.

"Con hố hàng Bàn Cổ kia đã chết ở Thế Giới Hắc Ám thật sao?"

Hạ Chí đang suy nghĩ vấn đề này. Hắn và Bàn Cổ cũng chưa trực tiếp giao thủ với nhau, nhưng thứ Bàn Cổ để lại trong thiên cung từ rất nhiều năm trước lại thiếu chút nữa khiến hắn không về được. Điều này đủ để Hạ Chí xác định một việc, trước khi Bàn Cổ tới Thế Giới Hắc Ám đã có thực lực không kém hắn hiện tại.

Nhiều năm trôi qua, Bàn Cổ chưa từng trở lại Thiên Cung, hẳn hắn ta đã chết ở Thế Giới Hắc Ám. Mà Thế Giới Hắc Ám còn chưa biến mất, có phải điều này có nghĩa cho dù hiện tại Hạ Chí tới đó cũng không cách nào tiêu diệt Thế Giới Hắc Ám không?

"Ừm, không đúng, mấu chốt là tại sao Bàn Cổ phải tới Thế Giới Hắc Ám?" Hạ Chí không hiểu rõ. Nếu hắn ta ở lại thế giới này, có thể bảo đảm bất bại, vậy tại sao hắn ta phải tới Thế Giới Hắc Ám?

Lẽ nào hắn ta muốn một lần vất vả suốt đời nhàn nhã?

Hạ Chí luôn cảm thấy, có lẽ trong chuyện này còn có nguyên nhân nào khác.

"Dường như thế giới kia là một màu đen kịt." Trong lòng Hạ Chí thầm cảm khái, hắn và Charlotte đã từng ở lại thế giới kia một thời gian rất ngắn, mà thật ra hắn cũng hơi hiếu kỳ với thế giới kia.

"Ừm, không nghĩ nữa, nha đầu kia đến." Hạ Chí mở mắt, ngồi dậy từ trên ghế sofa. Sau đó hắn thấy Hạ Mạt.

"Ngươi có cần vé vào cửa buổi hòa nhạc của Đát Kỷ không?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.

"Ta không nghe nhạc." Hạ Mạt lạnh lùng trả lời.

"Ừm, đây là một thói quen tốt." Vẻ mặt Hạ Chí rất thật thà: "Nhớ phải giữ vững bản tâm."

"Ngươi và Đát Kỷ có quan hệ thế nào?" Hạ Mạt trừng Hạ Chí, hiển nhiên nàng vừa nhìn đã phát hiện ra vấn đề.

"Ta nghĩ xem"" Hạ Chí bày ra vẻ như đang suy nghĩ thật: "Ta có thể tính là người cuồng nhạc của nàng"

"Lừa đảo!" Hạ Mạt lạnh lùng phun ra hai chữ, hiển nhiên nàng không tin chuyện hoang đường này của Hạ Chí.

"Thật ra nàng hát vẫn rất hay. ' Mặt Hạ Chí có vẻ vô tội: "Nhưng nếu như ngươi nguyện ý hát, chắc chắn cũng rất êm tai'"

"Ta không hát!" Hạ Mạt trừng Hạ Chí.

"Đúng rồi, lúc Đát Kỷ cười rộ lên cũng rất đẹp." Hạ Chí còn nói thêm: "Không bằng ngươi cũng cười lên xem, như vậy chắc chắn là sẽ càng đẹp hơn."

"Không cười!" Giọng điệu của Hạ Mạt lạnh như băng, hiển nhiên nàng đang mất hứng, sao có thể cười được?

Hạ Chí không khỏi lắc đầu cảm khái: "Lớn như vậy rồi nhưng ta còn chưa nhìn thấy ngươi cười bao giờ, xem ra ta phải nghiên cứu xem phải làm thế nào mới có thể khiến ngươi cười."

Suy nghĩ một hồi, Hạ Chí còn nói thêm: "Ta cảm thấy muốn để ngươi cười quá khó khăn, không bằng ngươi khóc một lần cho ta xem đi, vậy cũng rất đẹp mắt."

Vì vậy, Hạ Mạt biến mất.

"Ôi, khi ngươi tức giận ngươi có thể khóc mà, vì sao phải trốn đi?" Hạ Chí cảm thấy bất đắc dĩ: "Ngươi không khóc cũng không cười như vậy không đủ đáng yêu."

Không trả lời.

"Được rồi, như ngươi vậy vẫn rất đáng yêu, đừng trốn nữa." Hạ Chí khẽ vươn tay kéo Hạ Mạt ra từ trong hư không: "Chúng ta đã là người lớn, không thể chơi trốn tìm cả ngày."

Hạ Mạt không trốn nữa nhưng cũng không nói chuyện, nàng bày ra vẻ không muốn quan tâm tới Hạ Chí.

"Nữ vương bệ hạ" Lúc này, có giọng nói cung kính truyền đến, mà người nói chuyện dĩ nhiên là Thủy Linh. Trong căn phòng này, ngoại trừ Hạ Chí và Hạ Mạt, cũng chỉ còn nàng có thể đi vào.

"Nữ vương bệ hạ của ngươi không muốn nói chuyện." Hạ Chí thuận miệng tiếp lời.

"Chuyện gì?" Hạ Mạt lại mở miệng, không nể mặt Hạ Chí chút nào.

"Có người tự xưng là người của liên minh dị năng muốn gặp ngài."

Thủy Linh trả lời.

"Không gặp." Hiển nhiên Hạ Mạt không có chút hứng thú nào.

"Có gặp hay không không phải do ngươi... Một giọng nói âm lãnh đột nhiên truyền đến từ cửa, nhưng một giây sau, giọng nói này lại im bặt mà dừng.

Một thanh trường đao trực tiếp xuyên thấu thân thể người này.

Không hề nghi ngờ, Hạ Mạt rất không thích người này cố tình tiến vào địa bàn của nàng.

"Ném vào biển cho cá ăn." Hạ Mạt rút trường đao về, lạnh lùng dặn dò.

"Vâng, nữ vương bệ hạ." Thủy Linh lập tức xử lý thi thể của người này, trong lòng thầm nói, dường như lúc này nữ vương bệ hạ đang không vui lắm?

Nhưng Hạ Chí đến, không phải nàng nên cảm thấy vui về hơn mới đúng hả?

Lúc mang theo thi thể rời đi, Thủy Linh không nhịn được đưa mắt nhìn Hạ Chí. Chắc lại do người này chọc nữ vương bệ hạ tức giận đúng không?

"Nữ hài tử bạo lực như vậy sẽ không tốt lắm đâu." Lúc này Hạ Chí cảm khái.

Số hiệu U Linh Nữ Vương vẫn luôn ổn định, trong lúc bất chợt lại chấn động một cái rất nhỏ. Mà gần như đồng thời, Hạ Mạt cũng biến mất.

"Được rồi, có đôi khi nữ hài tử vẫn phải bạo lực một chút, nếu không sẽ bị người bắt nạt." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó hắn cũng biến mất khỏi ghế sofa.

Hạ Chí trực tiếp xuất hiện trên đầu thuyền. Lúc này, trên boong thuyền còn có một người. Chỉ thấy hắn ta dùng lực đạp một cái trên boong thuyền, số hiệu U Linh Nữ Vương lại lần nữa chấn động.

"Kêu U Linh Nữ Vương gì đó của các ngươi ra đây, nếu không ta hủy diệt thuyền của các ngươi!" Đây là một nam nhân mập lùn, mà lúc này giọng điệu của hắn ta có hơi kiêu ngạo.

"Nàng sẽ không ra." Hạ Chí lười biếng tiếp lời. Vào lúc này, trên boong thuyền cũng không có người nào khác.

"Thế nào, không dám ra sao?" Nam tử mập lùn cười lạnh một tiếng: "Ta còn nghĩ lá gan của nàng rất lớn đây, nếu không vì sao nàng dám giết sứ giả của liên minh dị năng chúng ta?"

Bình Luận (0)
Comment