Về phần có thể đồng thời đùa giỡn với hai người bọn họ càng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Xuất hiện ở cửa chính là Hàn Tiếu. Nàng vừa đi vào phòng làm việc vừa tiện tay đóng cửa phòng lại, sau đó cười hì hì nói: "Hạ đại soái ca, Thu đại tiểu thư, lần sau hai người các ngươi nhớ phải đóng cửa cẩn thận. Đóng cửa rồi các ngươi còn có thể làm nhiều chuyện hơn"
"Tiếu Tiếu chết tiệt, ngươi đang nói gì đó?" Vẻ mặt Thu Đồng đỏ bừng lên.
"Đồng Đồng, ta cảm thấy kiến nghị của Hàn đại luật sư rất tốt"
Hạ Chí lại nghiêm trang nói.
Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó nhìn về phía Hàn Tiếu:
"Tiếu Tiếu, ngươi tới làm chỉ?"
"Ta nói này Thu đại tiểu thư, mới vừa rồi ngươi bị Hạ đại soái ca hôn tới choáng luôn rồi sao?" Hàn Tiếu hơi cạn lời: "Rõ ràng là ngươi gọi điện thoại kêu ta tới mà."
Thu Đồng ngẩn ra, sau đó nàng nhớ lại đúng là có chuyện này thật. Vốn dĩ nàng muốn để Hàn Tiếu gặp Đàm Mộng, ba người cùng làm quen trước, sau đó mới nói tới chuyện công việc sau.
"Này, ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn nói chuyện với Tiếu Tiếu!"
Thu Đồng hơi xấu hổ, sau đó nàng lại trút giận lên người Hạ Chí.
Thật ra chuyện này thật sự không liên quan gì tới Hạ Chí. Sở dĩ Thu Đồng đột nhiên quên mất chuyện này cũng không phải vì Hạ Chí, mà là sau khi nói chuyện điện thoại với Hàn Tiếu xong, nàng biết chuyện Đát Kỷ muốn mở buổi biểu diễn, sau đó nàng chỉ nhớ tới chuyện mua vé vào cửa, trong lúc nhất thời nàng quên luôn việc mình vừa gọi điện thoại cho Hàn Tiếu.
"Thu đại tiểu thư, chúng ta nói chuyện cũng không cần tránh lão công ngươi mà" Hàn Tiếu cảm thấy cạn lời.
"Hắn còn chưa phải lão công ta đâu!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hàn Tiếu.
"Được rồi, đúng là hiện tại còn chưa phải thật" Hàn Tiếu tỏ vẻ xem thường. Dựa vào hiểu biết của nàng với Thu Đồng, Thu Đồng có thể âu yếm với Hạ Chí trong phòng làm việc ngay giữa ban ngày, việc gả cho Hạ Chí chỉ là vấn đề thời gian.
"Đồng Đồng, ngươi cứ nói chuyện với Hàn đại luật sư đi." Lúc này Hạ Chí lại chủ động tới lạ: "Đúng rồi honey, ta có hai tấm vé, ngươi nhớ tìm người đi xem chung với ngươi."
"Tại sao phải tìm người..." Trong lúc nhất thời Thu Đồng cảm thấy không tài nào hiểu nổi: "Này, ngươi không đi xem với ta sao?"
Khi thấy hai tấm vé vào cửa xuất hiện trong phòng làm việc, Thu Đồng cảm thấy rất bình thường, hai người đi đương nhiên phải có hai vé nha. Nhưng hiện tại Hạ Chí lại kêu nàng tìm người đi xem chung? Vậy mà hắn lại không đi xem với nàng?
Điều này khiến Thu Đồng không kịp phản ứng, gia hỏa này lại phát bệnh thần kinh sao?
Không đúng, hắn vẫn luôn bị thần kinh, lẽ nào hiện tại bệnh tình nghiêm trọng hơn?
"À, Đồng Đồng, thật ra ta không thích nghe nhạc." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc: "Đương nhiên, tuy ta không thích nghe người khác hát nhưng ta vẫn nguyện ý đi xem với Đồng Đồng ngươi. Có điều vào ngày tổ chức buổi hòa nhạc, vừa lúc ta có hẹn cần hoàn thành việc khác với người ta, cho nên không cách nào đi chung với ngươi."
"Ngươi đã hẹn với ai?" Thu Đồng hơi tức giận, hẹn với ai mà còn quan trọng hơn cả việc đi chung với nàng? Chẳng lẽ là Hạ Mạt kia?
"Đồng Đồng, ngươi không quen người này." Hạ Chí thuận miệng nói.
"Cái gì mà ta không quen, ta thấy hẳn là Hạ Mạt đúng không?"
Thu Đồng trừng Hạ Chí, cuối cùng nàng cũng không nhịn được nói ra cái tên này.
"Ừm, Đồng Đồng, hình như đề nghị này của ngươi cũng rất không tôi" Hạ Chí có vẻ rất thật thà: "Ta đi hỏi nàng thử xem nàng có muốn đi xem buổi hòa nhạc không, nếu nàng muốn đi, ta để nàng đi xem chung với ngươi đi."
"A?" Hàn Tiếu đang đứng bên cạnh há to mồm. Ngươi cũng quá mơ tưởng hão huyền đi? Vậy mà Hạ Chí lại muốn để Hạ Mạt và Thu Đồng cùng đi xem buổi hòa nhạc, hắn không sợ hai người bọn họ đánh nhau sao?
Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí: "Không cho ngươi đi tìm nàng!"
Hừ nhẹ một tiếng, Thu Đồng còn nói thêm: "Ngươi không đi thì không đi, cùng lắm thì ta đi xem với Tiếu Tiếu!"
"Đồng Đồng, ngươi đi xem với ai cũng được, chỉ cần không phải nam nhân là được." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy ý cười xán lạn: "Honey, ta đi ra ngoài trước, ngươi và Hàn đại luật sư cứ từ từ nói chuyện."
Hạ Chí nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, mà Hàn Tiếu lại cảm thấy hơi hiếu kỳ: "Thu đại tiểu thư, các ngươi đang nói tới buổi hòa nhạc gì vậy? Ta nhớ ngươi không thích xem buổi hòa nhạc lắm thì phải?"
"Buổi hòa nhạc của Đát Kỷ, ngươi không biết sao?" Thu Đồng hơi buồn bực.
"Gì? Đát Kỷ muốn mở buổi hòa nhạc?" Giọng nói của Hàn Tiếu lập tức cao lên: "Sao ta không biết? Chờ đã, Thu đại tiểu thư, chỗ ngươi có vé vào cửa buổi hòa nhạc của Đát Kỷ đúng không? Nhất định phải giữ lại cho ta nha!"
Hàn Tiếu vừa nói vừa bắt đầu lên mạng tìm kiếm. Thật ra cũng không cần nàng tìm kiếm, trên internet đã sớm tràn đầy tin tức về chuyện này.
"Oa, cuối cùng Đát Kỷ cũng sắp lộ diện rồi sao? Thứ sáu tuần này, ở thủ đô. Thu đại tiểu thư, chúng ta phải tới sớm một chút mới được." Thật ra Hàn Tiếu cũng không phải người thích theo đuổi minh tinh, nhưng tương tự với Thu Đồng, Đát Kỷ cũng là ngoại lệ.
Đát Kỷ có thể trở thành ngoại lệ của mỗi người, mỗi người đều thích nàng, bởi vì nàng là Đát Kỷ, Đát Kỷ độc nhất vô nhị, Đát Kỷ không cách nào phỏng chế.
Hạ Chí nằm trên ghế sofa, nhưng ở đây không phải sofa trong phòng ký túc xá của hắn, cũng không phải sofa trong ký túc xá của Thu Đồng, mà là sofa trong vương cung trên số hiệu U Linh Nữ Vương.
Hạ Chí nhắm mắt lại nhưng không phải hắn đang ngủ mà là đang tự hỏi một vấn đề. Nhưng trên thực tế, vấn đề hắn đang tự hỏi lúc này cũng không phải Đát Kỷ.