Đoạn bình luận này nhận được vô số lượt like, tất cả mọi người đều thấy đồng cảm, đúng là vé này quá khó mua.
Trên web còn có vô số bạn bè nước ngoài đang kháng nghị.
Khoảng thời gian này bọn hắn đang ngủ, vốn không kịp nhận được tin tức. Chờ khi bọn hắn biết chuyện này tất cả vé đã được bán hết!
Thế nhưng rất hiển nhiên, kháng nghị cũng vô dụng thôi. Hiện tại tất cả mọi người đã bắt đầu đại triển thần thông đi mua vé, nói trắng ra là hiện tại bọn họ đang có ý đồ muốn mua được vé từ trong tay người khác.
Tỷ như có một học sinh cướp được vé, nhưng cuối cùng lại không thể kháng cự nổi sức hấp dẫn của tiền tài mà bán một tấm vé vào cửa giá trị một ngàn tệ với giá mười vạn.
Còn có một nam sinh, vì mua được vé nhưng lại chỉ mua được một vé, mà bạn gái của hắn cũng muốn được xem buổi hòa nhạc nên chỉ có thể bỏ lại hắn.
Ừm, còn có đám đầu cơ đã phát tài lớn, nhưng nghe nói hắn ta bị vợ mình đánh, bởi vì lúc đầu lão bà hắn ta cũng có vé, kết quả bị hắn ta bán hết với giá cao.
Cho tới bây giờ chưa từng có minh tỉnh nào có thể khiến tất cả mọi người phải điên cuồng vì nàng như Đát Kỷ. Mà sau khi Hạ Chí thấy những tin tức này trên mạng, trong lòng hắn thầm cảm khái, chờ đến lúc nàng lộ ra gương mặt chân chính, hẳn những người này sẽ càng điên cuồng hơn?
Lần này sở dĩ mọi người điên cuồng như vậy không chỉ vì đây là lần đầu tiên Đát Kỷ mở buổi hòa nhạc, cũng vì Đát Kỷ đã nói, trên buổi hòa nhạc nàng sẽ lấy gương mặt thật gặp mọi người.
Mà bây giờ, trên thế giới này chỉ có Hạ Chí mới hiểu được rốt cuộc Đát Kỷ đẹp tới mức nào.
Hạ Chí lại ngồi bên bờ hồ Minh Nhật, sau đó hắn lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
"Tiểu nam nhân, nhanh như vậy ngươi đã nhớ ta rồi?" Giọng nói kiều mị truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, đương nhiên giọng nói này thuộc về Đát Kỷ.
"Ta muốn một tấm vé vào cửa buổi hòa nhạc, vị trí tốt nhất." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Tiểu nam nhân, ta biết ngay ngươi sẽ muốn, ta đã kêu người đưa qua cho ngươi rồi." Đát Kỷ cười nhẹ một tiếng: "Thế nhưng tiểu nam nhân của ta, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi không thể tới xem buổi biểu diễn được. Dù sao thì ngươi cũng đã đồng ý với ta không thể gặp mặt ta trong vòng một tháng. Nếu như ngươi đến buổi hòa nhạc chắc chắn sẽ gặp mặt ta."
"Ngươi cảm thấy ngươi làm như vậy là có thể thắng ta sao?"
Giọng điệu của Hạ Chí rất thản nhiên.
"Người ta không hiểu ngươi đang nói gì, ta chỉ thích hát thôi" Đát Kỷ vẫn đang cười nhẹ như cũ: "Ta tắt máy đây, ta phải chuẩn bị cho buổi biểu diễn."
Đát Kỷ cúp điện thoại. Hạ Chí hơi nhíu mày, hắn mơ hồ hiểu được mục đích chân chính của Đát Kỷ. Thật ra màn đánh cuộc lúc trước là nàng đã suy sâu tính kỹ. Hiện tại nàng cố ý muốn tạo ra tình cảnh như thế, một loại tình cảnh khiến nàng có mặt ở khắp mọi nơi.
Có thể đoán được, chờ sau buổi hòa nhạc này, hình ảnh của Đát Kỷ sẽ tràn ngập khắp mọi nơi, không chỗ nào không có. Nói cách khác, trên thực tế sẽ chẳng có bao nhiêu nơi Hạ Chí không thấy nàng. Nhưng căn cứ theo trận đánh cược giữa bọn hắn, hắn không thể đi gặp nàng được.
"Ừm, coi như đây là một loại khiêu chiến." Hạ Chí lẩm bẩm sau đó đứng dậy, đi về phía cổng trường.
Rất nhanh Hạ Chí đã đi tới phòng bảo vệ: "Có người mang đồ tới cho ta không?"
"Ở đây." Người què gật đầu, sau đó đưa một lá thư cho Hạ Chí.
Hạ Chí nhận lấy lá thư, mở ra, bên trong là hai tấm vé vào cửa buổi hòa nhạc, vị trí tốt nhất cũng là cao quý nhất. Bình thường trên mạng, loại vé vào cửa này phải có giá chừng mười vạn một tấm.
Hạ Chí không nói thêm gì. Hắn rời khỏi phòng bảo vệ sau đó lại đi tới trước phòng làm việc của Thu Đồng.
Lần này Thu Đồng lại đang làm việc thật, hiển nhiên sau khi giao chuyện này cho Hạ Chí xong, Thu Đồng cũng an tâm hẳn.
"Ngươi trở lại nhanh như vậy..." Thu Đồng ngẩng đầu, thấy Hạ Chí, nàng hơi buồn bực. Mà nàng còn chưa dứt lời Hạ Chí đã đặt lá thư tới trước mặt nàng.
Thu Đồng mở lá thư ra, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó nàng lại bày ra vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ: "Ngươi, nhanh như vậy mà ngươi đã mua được vé rồi sao?"
"Đồng Đồng, lão công tương lai của ngươi vẫn luôn là người không gì không thể." Trên mặt Hạ Chí lộ ra nụ cười xán lạn: "Hiện tại có phải ngươi nên cho lão công tương lai của ngươi một chút khen thưởng không?"
"Còn là vé VIP" Thu Đồng rất vui vẻ, nhưng ngay sau đó nàng lại nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ: "Không cho ngươi'"
"Đồng Đồng, ngươi có biết ta có ưu điểm gì không?" Hạ Chí nghiêm trang hỏi.
"Ngươi muốn nói ngươi không gì làm không được sao?" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, nàng đã sớm biết rõ ưu điểm này.
"Không, honey. ' Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy xán lạn: "Ưu điểm của ta là thứ người khác không cho ta, ta sẽ tự lấy."
"Cái gì mà không khác không cho ngươi... Ữm..." Thu Đồng còn chưa dứt lời, miệng đã bị phủ kín, là Hạ Chí cách bàn làm việc hôn lên môi nàng.
"Lưu manh đáng chết!" Trong lòng Thu Đồng thầm mắng, còn có xúc động muốn cắn Hạ Chí một phát. Đây là loại người gì vậy, chỉ mua một tấm vé vào cửa giúp nàng cũng muốn hôn nàng!
Nhưng cuối cùng Thu Đồng cũng không cắn Hạ Chí thật, ngược lại nàng bắt đầu không tự chủ được mà hôn đáp lại hắn. Mãi đến khi Thu Đồng nghe được có tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa, khóe mắt nàng cũng nhìn cũng thấy có người xuất hiện ở cửa, nàng mới vội vàng đẩy Hạ Chí ra.
"Các ngươi tiếp tục đi, có thể coi như ta không tồn tại." Giọng nói truyền đến từ cửa, mang theo vài phần hài hước.
Trên thế giới này không có mấy người có thể nói đùa với Thu Đồng như vậy, mà người có thể nói đùa với Hạ Chí cũng không nhiều lắm.