Hạ Chí cũng không tốn quá nhiều thời gian để suy nghĩ xem Đát Kỷ đang làm gì, hắn không chút hoang mang đi tới bên bờ hồ Minh Nhật, ngồi xuống trên ghế dài, cứ ngồi lẳng lặng như vậy chừng 10 phút sau, sau đó hắn đứng dậy rời đi.
Sau đó, Hạ Chí lại đi về phía phòng làm việc của Thu Đồng. Thế nhưng lần này, khi hắn đi vào phòng làm việc lại phát hiện tình huống hơi không thích hợp.
Bình thường khi Thu Đồng ngồi trong phòng làm việc đều sẽ rất nghiêm túc làm việc, nhưng lúc này Thu Đồng lại cầm điện thoại di động, không ngừng dùng ngón tay chọc chọc màn hình. Rốt cuộc nàng đang làm gì?
"Đồng Đồng, ngươi đang cướp bao lì xì sao?" Hạ Chí đi tới bên cạnh Thu Đồng, rất rất nghiêm túc hỏi.
Thu Đồng lại không để ý tới Hạ Chí, chỉ bày ra vẻ rất căng thẳng, tay nàng còn chưa dừng lại mà tiếp tục chọc chọc trên màn hình. Mà tốc độ chọc màn hình của nàng cũng tương đối nhanh.
Hạ Chí sáp lại gần, vừa nhìn màn hình hắn đã phát hiện trong màn hình có một cái nút, thoạt nhìn Thu Đồng đang cướp đồ gì đó trên mạng.
"Tức chết ta rồi, lại không có!" Đột nhiên Thu Đồng tức giận hô một câu: "Chắc chắn đám người này đã ăn gian, nếu không vì sao lại nhanh như vậy được?"
Thu Đồng bày ra vẻ tức giận. Nàng cầm điện thoại di động, lại chọc nơi này một chút rồi chọc nơi khác một chút, trong miệng còn đang lầm bầm: "Không xem nữa, thật là, ta xem livestream trên web!"
Vừa quay đầu, Thu Đồng đã thấy Hạ Chí đang cười như không cười nhìn mình, nàng lại càng bất mãn hơn: "Này, ngươi cười gì vậy? Người ta đang mất hứng đây, ngươi còn cười!"
"Đồng Đồng, ta phát hiện hiện tại ngươi rất đáng yêu." Hạ Chí cười xán lạn. Đúng là lúc này Thu Đồng hơi không giống bình thường, thiếu đi một chút cao quý nhưng lại nhiều thêm chút đáng yêu.
"Ta không cướp được vé!" Thu Đồng trừng Hạ Chí: "Rõ ràng tốc độ đường truyền chỗ chúng ta đã rất nhanh, vì sao ta vẫn không thể cướp được? Ngươi nói xem có phải những người khác gian đối không?"
"Honey, chưa chắc bọn hắn đã gian dối, cũng chưa chắc chỗ bọn hắn đã có tốc độ đường truyền nhanh, cũng có thể là do tay bọn hắn nhanh cung nên" Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Tốc độ tay của ta cũng rất nhanh mà." Thu Đồng tỏ vẻ không phục nói.
"Đồng Đồng, ngươi không hiểu được, nói không chừng người cướp vé với ngươi là nam nhân đã độc thân ba mươi năm, bọn họ có tốc độ tay nhanh tới mức ngươi không thể so được." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Vì sao nam nhân độc thân ba mươi năm lại có tốc độ tay nhanh hơn?" Hiển nhiên Thu Đồng không hiểu rõ logic này, ngay sau đó, nàng mơ hồ nhớ tới điều gì, khuôn mặt ửng đỏ, hơi xấu hổ:
"Ngươi lại đang đùa giỡn lưu manh đúng không?"
"Không có, Đồng Đồng, ta chỉ đang thảo luận vấn đề mang tính kỹ thuật với ngươi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội: "Thế nhưng honey, rốt cục ngươi đang cướp vé gì vậy?"
"Đương nhiên là vé vào buổi hòa nhạc, ngay cả cái này ngươi cũng không biết?" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí: "Mệt cho ngươi cả ngày cứ nói mình không gì không biết"
"À, honey, ta phát hiện biết nhiều quá mệt mỏi, cho nên gần đây ta quyết định khiến mình thành người cái gì cũng không biết." Hạ Chí nghiêm trang nói.
Nhìn Thu Đồng, Hạ Chí có một chút ngạc nhiên: "Đồng Đồng, ngươi thích xem hòa nhạc sao? Vì sao ta không biết?"
"Người khác biểu diễn ta sẽ không chú ý, nhưng đây là buổi hòa nhạc của Đát Kỷ" Thu Đồng bĩu môi: "Ta rất thích tiếng hát của nàng, còn có, ta muốn đi xem rốt cuộc nàng trông như thế nào."
"Đát Kỷ muốn mở buổi hòa nhạc?" Nét mặt Hạ Chí có vẻ hơi kỳ quái, lúc này, đột nhiên hắn hơi hiểu vì sao Đát Kỳ lại gọi điện thoại cho hắn, quả nhiên yêu tinh kia đã bắt đầu ra vẻ.
"Đúng vậy, Đát Kỷ muốn mở buổi hòa nhạc, ta muốn đi xem." Thu Đồng nhìn Hạ Chí: "Nhưng ta không mua được vé. Này, không phải ngươi nói mình không gì không làm được sao? Ngươi có thể lấy vé vào cửa tới giúp ta không?"
Hiển nhiên Thu Đồng vẫn muốn tới hiện trường xem buổi hòa nhạc.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thu Đồng, Hạ Chí cảm khái: "Ngay cả Đồng Đồng nhà ta cũng bắt đầu theo đuổi minh tinh rồi"
Quả nhiên, không ai có thể ngăn cản mị lực Đát Kỷ. Ngay cả loại người rõ ràng không thích theo đuổi minh tỉnh như Thu Đồng, thậm chí bản thân nàng còn có thể tính là minh tỉnh lớn, nhưng hiện tại nàng lại biến thành một thành viên của tộc truy tinh.
"Đồng Đồng, đừng lo lắng, ta sẽ mua được vé." Hạ Chí cười nhạt một tiếng. Với hắn, hiển nhiên đây không phải vấn đề gì to tát.
Hạ Chí nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Thu Đồng, lý do đương nhiên là đi mua vé. Mà trên thực tế, lúc này, toàn bộ thế giới đều vì một tấm vé vào cửa mà điên cuồng.
Đát Kỷ muốn mở buổi hòa nhạc, nữ minh tỉnh siêu cấp chỉ từng hát hai bài hát này đột nhiên muốn mở buổi hòa nhạc, thời gian tổ chức buổi hòa nhạc là tối thứ sáu tuần này, mà địa điểm lại là một sân vận động có sức chứa mười vạn người ở thủ đô, đương nhiên cũng chỉ có mười vạn tấm vé vào cửa.
Tin tức này vừa xuất hiện đã khiến internet hoàn toàn nổ tung.
Vô số người hỏi thăm nơi bán vé ở khắp nơi. Sau đó, bên phía giải trí Thiên Cung tuyên bố bọn họ chỉ mở một điểm bán vé duy nhất, đó chính là mở bán thông qua trang web giải trí Thiên Cung. Vì vậy, vô số người lập tức dũng mãnh tràn vào trang web, chỉ chờ tới lúc mở cửa bán vé.
Mà cửa bán vé vừa được mở ra đã có vô số người tranh mua, Thu Đồng cũng là một thành viên trong đó. Nhưng Thu Đồng lại không cướp được phiếu vé.
Muốn cướp vé khó khăn tới mức nào?
Trên mạng có người đăng một đoạn bình luận thế này: "Ta đã từng cho rằng vé xe lửa ngày tết đã là loại vé khó mua nhất, nhưng có một ngày Đát Kỷ nói nàng muốn mở buổi hòa nhạc..."