Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 1061 - Chương 1060: Chắc Chắn Ngươi Sẽ Nhớ Ta (2)

Chưa xác định
Chương 1060: Chắc chắn ngươi sẽ nhớ ta (2)

Hơi chần chờ một hồi, Tequila còn nói thêm: "Đúng là nàng muốn làm công giúp Thu Đồng thật."

"Các ngươi có thể xử lý chuyện này chứ?" Hạ Chí tiếp tục hỏi.

"Ta có thể xử lý." Tequila gật đầu: "Hiện tại Hạ cảnh quan đã gần như mặc kệ những chuyện này."

"Ngươi dẫn Đàm Mộng về cục cảnh sát trước, sau đó để người đưa nàng đến trường trung học phổ thông Minh Nhật." Hiển nhiên Hạ Chí không muốn quản chuyện này thêm nữa.

"Được" Tequila gật đầu, sau đó nàng xoay người đi về phía Đàm Mộng.

Mà bên này, cuối cùng Hạ Chí cũng dời tay ra khỏi người Thu Đồng, trực tiếp nổ máy xe, cứ như vậy mà lái xe đi.

"Này, chúng ta còn chưa chào hỏi Đàm sư tỷ đâu, cứ đi như vậy cũng được sao?" Trên xe, cuối cùng Thu Đồng cũng kịp phản ứng. Hiếm có khi gia hỏa này chịu chủ động ngồi ở vị trí ghế lái một lần, nhưng hắn lại bắt đầu không quan tâm tới ý kiến của nàng mà lái xe rời đi.

"Đồng Đồng, ta không quen nàng, không cần phải chào hỏi nàng làm gì." Hạ Chí thuận miệng nói, cũng không hề có ý dừng xe lại.

Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí: "Tốt lắm, vừa lúc ta cũng cần quay về trường học làm việc!"

Mà Đàm Mộng đang đứng ở ven đường phát hiện Hạ Chí và Thu Đồng cứ đi như vậy cũng ngẩn người ra, sau đó khỏi phải nói trong lòng nàng phiền muộn tới cố nào. Lần này nàng vừa tói đã bị ám sát cũng thôi đi, nhưng chẳng lẽ công việc tốt khó khăn lắm mới kiếm được cũng biến mất như vậy?

Dưới cái nhìn của Đàm Mộng, Hạ Chí và Thu Đồng cứ rời đi như vậy là vì bọn họ không muốn nàng nữa.

"Đàm tiểu thư, ngươi cần theo ta tới cục cảnh sát lấy lời khai. Sau khi lấy lời khai xong, ta sẽ đưa ngươi tới trường trung học phổ thông Minh Nhật" Lúc này Tequila mở miệng nói.

"Ách?" Trong lúc nhất thời, Đàm Mộng không kịp phản ứng: "Đưa ta tới trưởng trung học phổ thông Minh Nhật?"

"Đây là Hạ lão sư dặn dò." Tequila bổ sung một câu.

"Ngươi nói Hạ Chí..." Đột nhiên Đàm Mộng kích động hẳn lên: "Được được được, ta đã hiểu rõ rồi, cảm ơn cảnh quan, vậy bây giờ ta lập tức theo ngươi tới cục cảnh sát."

Đàm Mộng vốn rất thông minh, Tequila vừa nói vậy nàng đã hiểu ngay. Nếu Hạ Chí đã muốn nàng tới cục cảnh sát xong lại tới trường trung học phổ thông Minh Nhật, điều này nói rõ công việc của nàng còn chưa mất đi, chí ít nàng vẫn còn hy vọng.

Thật ra cho dù là Tequila hay là Hạ Chí đều không quá để ý lần ám sát này. Đối với loại người có dị năng như bọn họ, thật ra đây chỉ là chuyện nhỏ.

Bên kia, Hạ Chí cũng lái xe đưa Thu Đồng về trường trung học phổ thông Minh Nhật thật. Mà khi Thu Đồng tới phòng làm việc, Hạ Chí lại không đi theo nàng, điều này khiến Thu Đồng cảm thấy hơi buồn bực. Sao đột nhiên gia hỏa này lại không quấn quít lấy nàng nữa?

Buồn bực thì buồn bực, nhưng Thu Đồng cũng lười suy nghĩ nhiều, nàng cũng cảm thấy hơi sợ việc Hạ Chí cứ quấn quít lấy nàng mãi. Cũng không phải nàng không thích, mà nàng cảm thấy một nữ nhân không thể không nghiêm túc làm việc mà cứ dính chặt lấy bạn trai cả ngày, đúng không?

Hạ Chí lại đi vào phòng bảo vệ. Trong phòng bảo vệ vẫn chỉ có người què. Nhưng một giây sau, đột nhiên có một người từ trong trống rỗng xông ra.

Thoạt nhìn người này có vẻ tiều tụy vô cùng, nhưng thật ra mọi người vẫn có thể nhận ra người này không phải ai khác, mà chính là Thu Tử Khang.

"Ta, ta đang ở đâu?" Giọng nói của Thu Tử Khang hơi khàn, hắn ta cảm thấy mình mới vừa ở một nơi nào đó cực kỳ lâu, gần như đã nhận đủ dày vò. Chỉ có điều hiện tại vì sao hắn ta lại đến phòng bảo vệ trường trung học phổ thông Minh Nhật rồi?

"Còn muốn hút thuốc phiện không?" Hạ Chí hờ hững hỏi.

Hút thuốc phiện?

Dường như Thu Tử Khang đã nhớ lại chuyện nào đó, một số chuyện tựa như rất xa xôi, mà dường như chuyện hít thuốc phiện này cũng tương đối xa vời.

Thế nhưng dường như ở sâu trong đáy lòng hắn ta vẫn có chút kích động. Mà theo hắn ta đột nhiên thấy một số bột màu trắng, cảm giác kích động này lại trở nên càng mãnh liệt hơn.

"Muốn không?" Trên tay Hạ Chí có cầm một túi bột màu trắng, hờ hững hỏi.

"Ta..." Thu Tử Khang cắn răng, hắn ta rất muốn chống cự cám dỗ này, thế nhưng cảm giác dục tiên dục tử bay bổng nào đó trong trí nhớ lại như chợt xuất hiện, khiến hắn ta rất muốn thử lại cảm giác này.

Lắc mạnh đầu, Thu Tử Khang cắn răng: "Không, ta không muốn!"

"Ừm, hy vọng ngươi không muốn thật" Hạ Chí nói xong câu đó, Thu Tử Khang lại biến mất.

Thế nhưng Thu Tử Khang phát hiện mình đã đến một nơi quen thuộc, dường như trước đó hắn ta đã ở nơi này mấy tháng. Mà bây giờ, hắn ta lại trở lại rồi.

Khác biệt là lần này, dường như ở đây có nhiều thêm một số đồ thật, đó, đó là một chút bột màu trắng quen thuộc?

"Này, rốt cuộc đây là nơi nào?" Thu Tử Khang lại bắt đầu tháng ngày dày vò trước kia.

Vào lúc này, trong phòng bảo vệ.

"Thoạt nhìn hiệu quả cai nghiện của hắn ta cũng không tệ lắm."

Người què mở miệng nói.

"Còn chưa đủ, rất dễ tái phát" Hạ Chí thản nhiên nói.

Cũng không nói thêm gì nữa, Hạ Chí rời khỏi phòng bảo vệ, đi về phía trong trường học.

Đang đi dọc theo đường, đột nhiên điện thoại của Hạ Chí lại đổ chuông.

Lấy điện thoại di động ra, Hạ Chí nhận điện thoại. Mà bên kia truyền tới một giọng nói cực kỳ kiều mị động lòng người: "Tiểu nam nhân của ta, có nhớ ta không?"

"Không" Hạ Chí trả lời rất kiên quyết. Có điều tuy ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng trong đầu hắn lại thoáng hiện bóng người hoàn mỹ của Đát Kỷ.

Người gọi điện thoại tới chính là Đát Kỷ, trong điện thoại truyền tới tiếng cười nhẹ nhàng của nàng: "Thật sao? Ta cảm thấy chắc chắn ngươi sẽ nhớ ta."

Đát Kỷ nói xong lại cúp điện thoại. Hạ Chí hơi nhíu mày, trực giác nói cho hắn biết Đát Kỳ lại đang chơi chiêu gì đó.

Bình Luận (0)
Comment