"Này, sát thủ này tới để giết ta sao?" Đàm Mộng ngơ ngác: "Điều đó, điều đó là không có khả năng? Ta, hình như ta không đắc tội với người nào hết... A, không phải không đắc tội với người khác, nhưng ta không đắc tội với người nào tới mức người ta muốn giết ta.
"Ngươi không biết vì sao lại có người muốn giết ngươi?" Hạ Chí hờ hững hỏi.
"Thật sự không biết." Giọng điệu của Đàm Mộng hơi gấp gáp: "Thu Đồng, nếu ta biết có người muốn giết ta thật, chắc chắn ta sẽ không tới tìm ngươi mà sẽ trực tiếp đi tìm cảnh sát."
Lúc này Thu Đồng đang bị Hạ Chí ôm vào ngực, thật ra nàng rất bình tĩnh. Đối với nàng, hai tiếng súng vừa rồi còn chẳng thể hù dọa nàng, bởi nàng đã từng thấy rất nhiều cảnh tương tự như vậy.
Hơn nữa, lấy năng lực của Hạ Chí đã đủ khiến nàng cảm thấy an toàn.
"Hẳn là Đàm sư tỷ không biết thật." Thu Đồng nhẹ giọng nói với Hạ Chí. Dựa theo khả năng quan sát của nàng, hẳn Đàm Mộng không giả bộ, đúng là Đàm Mộng không hiểu đã có chuyện gì xảy ra thật.
"Chúng ta đi báo cảnh sát đi." Hạ Chí lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.
Thu Đồng lại cắn răng, có xúc động muốn đánh Hạ Chí. Chắc chắn gia hỏa này lại gọi điện thoại cho Hạ Mạt, còn nói cái gì mà báo cảnh sát, không phải là để Hạ Mạt tới đây sao?
"Đàm sư tỷ, ngươi lên xe của ta ngồi trước đã, hẳn không bao lâu nữa cảnh sát sẽ tới." Thu Đồng nói với Đàm Mộng.
"A, không cần, không cần, ta cứ đứng một hồi cũng được." Đàm Mộng lắc đầu. Lúc này nàng còn chưa tỉnh hồn lại. Phải biết rằng nàng lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp sát thủ.
Thậm chí lúc này Đàm Mộng còn hoài nghi, không phải thật ra mục tiêu của sát thủ vốn là Thu Đồng đấy chứ?
Nếu không, vì sao nàng vừa về đến đã bị người ám sát được?
Chuyện này quá không hợp tình lý.
"Đồng Đồng, chúng ta lên xe chờ trước đi" Hạ Chí lại ôm Thu Đồng đi về phía xe.
Hai người vừa ngồi vào trong xe Thu Đồng đã cảm thấy phiền muộn vô cớ. Nàng bày ra về không muốn quan tâm tới Hạ Chí mà ngồi bên cạnh, về phần Đàm Mộng, nàng còn đang ở bên ngoài bị không ít người vây xem chỉ trỏ.
Không thể không nói, lá gan của người hiện đại thật lớn, có người nổ súng mà bọn họ cũng dám tới vây xem.
Cũng chính vì vậy, Thu Đồng không muốn bị vây xem mới tình nguyện trốn trong xe.
Không bao lâu sau, quần chúng vây xem đã nghe được tiếng còi cảnh sát. Sau đó bọn hắn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ rất khoe khoang. Ferrari mau chóng dừng lại, một mỹ nữ cảnh quan xuống xe, mà thấy nàng, một đám người lập tức chụp ảnh.
"Nữ cảnh quan thời này thật giỏi, có thể lái Ferrari."
"Ai kêu người ta xinh đẹp?"
"Đừng nói nhảm, đó là Long cảnh quan của cục cảnh sát thành phố, từ trước khi làm cảnh sát người ta đã rất giàu có rồi."
"Đúng vậy, người ta lái xe của mình, liên quan gì tới ngươi?"
Rất nhiều người dân thành phố Thanh Cảng đều biết cục công an thành phố có hai cảnh quan xinh đẹp, mà người nổi tiếng nhất trong đó đương nhiên là Hạ Mạt. Mỗi lần nàng lên sân khấu đều sẽ lái moto Halley, hơn nữa nàng còn có vóc người nóng bỏng, khuôn mặt ăn đứt đám minh tinh nổi tiếng. Điểm duy nhất không được hoàn mỹ là vị cảnh hoa này tương đối bạo lực, hơn nữa nàng hoàn toàn là một núi băng.
Cho nên cứ việc Hạ Mạt có vóc người rất tuyệt vời, rất hấp dẫn, nhưng trên thực tế, dường như hiện tại vị cảnh hoa khác là Tequila lại được mọi người thương yêu hơn.
Nguyên nhân rất đơn giản, đầu tiên là vì Tequila cũng rất đẹp, hơn nữa có tin đồn nàng còn tương đối khéo hiểu lòng người, rất nhiều người từng tiếp xúc với nàng đều khen nàng hết lời. Quan trọng nhất là trong mấy tháng Hạ Mạt biến mất lúc trước, cục công an thành phố chỉ còn lại vị cảnh hoa xinh đẹp Tequila này, đương nhiên trong lúc vô thức độ nổi tiếng của Tequila cũng được tăng vọt.
Mà tuy chuyện Tequila thường xuyên lái xe sang trọng đi phá án khiến không ít đố kị nàng mà mắng nàng, nhưng đồng thời cũng mang đến rất nhiều lời khen ngợi.
"Cảnh sát dám lái Ferrari ra ngoài tuyệt đối là cảnh sát tốt!"
Không ít người nói vậy. Thật ra logic của họ cũng rất đơn giản, cảnh sát lái xe sang trọng ra đường chắc chắn sẽ dễ bị người chú ý tố cáo, mà chỉ có người hoàn toàn không có yếu điểm gì mới dám làm chuyện như vậy.
"Cảnh quan..." Đàm Mộng vội vàng đi về phía Tequila.
Tequila đưa mắt nhìn Đàm Mộng, vẻ mặt có hơi kỳ quái. Sau đó nàng lại quay đầu nhìn về phía ven đường, lúc này Hạ Chí cũng vừa mới vừa hạ cửa kính xe xuống.
Tequila không đi tới ngay mà quay đầu nhìn về phía sát thủ đã hôn mê nằm trên mặt đất, xấp xỉ một giây đồng hồ sau nàng mới xoay người đi về phía Hạ Chí.
"Hạ lão sư." Tequila đi tới bên cạnh xe, giọng điệu rất khách khí.
"Đàm Mộng có vấn đề gì không?" Hạ Chí hờ hững hỏi.
"Đúng là nàng không biết mình gặp nguy hiểm thật." Tequila trả lời.
"Có biết nguyên nhân sát thủ muốn giết nàng không?" Hạ Chí tiếp tục hỏi.
"Biết." Tequila gật đầu: "Tên sát thủ này cũng không định giết người vì tiền mà hắn ta đến từ một tổ chức cực đoan. Chồng chưa cưới của Đàm Mộng là thành viên trọng yếu trong tổ chức cực đoan này, bọn hắn đang bày ra một lần tập kích, mà bọn hắn cho rằng sở dĩ Đàm Mộng về nước vì nàng đã biết một số bí mật, cho nên mới chuẩn bị giết chết nàng"
"Nàng có thể sống sót trở về cũng là kỳ tích" Hạ Chí thản nhiên nói.
"Tổ chức cực đoan kia không muốn để người khác hoài nghi cho nên cố ý đợi nàng trở về nước mới động thủ." Tequila trả lời:
"Đúng là Đàm Mộng hoàn toàn không biết những chuyện này, nàng nghĩ lầm rằng vị hôn phu ngoại tình. Trên thực tế, vị hôn phu của nàng đã gặp mặt một thành viên khác trong tổ chức cực đoan, cũng chính vì vậy bọn hắn mới lo lắng nàng đã biết bí mật."