Thu Đồng đạp Hạ Chí một đạp, mặt cũng đỏ lên. Gia hỏa này lại bắt đầu đùa giỡn lưu manh, hơn nữa còn không hề tị hiềm người ngoài!
Nhìn về phía Đàm Mộng, sắc mặt Thu Đồng cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Đàm sư tỷ, hắn thích làm mò, lời của hắn ngươi cũng không cần tưởng là thật quá. Về phần chuyện tập đoàn mới, ngươi có thể nghỉ ngơi vài ngày sau đó chính thức đi làm. Đến lúc đó ta sẽ sắp xếp cho ngươi gặp mặt Hàn Tiếu. Đối với tài sản trên danh nghĩa của ta, nàng là người rõ ràng nhất"
"Được, thật ra ta không cần nghỉ ngơi, buổi chiều ta có thể bắt đầu làm ngay." Đàm Mộng có vẻ hơi khẩn cấp.
Không cần quan tâm nàng nhận được công việc này vì nguyên nhân gì, nói chung nàng không muốn bỏ qua cơ hội như vậy. Phải biết rằng đây là một tập đoàn có tài sản mấy chục ức thậm chí là hơn trăm ức, mà nàng lập tức sẽ trở thành người cầm lái của tập đoàn này. Đối với nàng, đây đúng là miếng bánh rơi từ trên trời xuống.
"Đàm sư tỷ, không cần vội như vậy, cứ ăn trưa trước rồi nói sau."
Thu Đồng lắc đầu: "Buổi chiều ngươi có thể tới phòng làm việc của ta, có một vài vấn đề chỉ tiết chúng ta cần nói chuyện thêm."
"Đúng, đúng vậy, đúng là chúng ta cần nói chuyện thêm, là ta sai sót" Đàm Mộng lập tức kịp phản ứng. Thật ra lúc đầu nàng không nên mắc phải sai lầm như vậy, chỉ có điều một phần vì nàng quá bức thiết, mà phần khác, nàng bị Hạ Chí chỉnh tới hơi không tỉnh táo lắm.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến, phục vụ lại bưng hai phần bò bít tết vào. Lần này đương nhiên là phần ăn của Hạ Chí và Đàm Mộng.
"Này, để ta tự ăn là được" Lúc này Thu Đồng muốn đòi lại dao nĩa từ chỗ Hạ Chí, tự mình cắt ăn.
"Đồng Đồng, để ta làm là được." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đây ý cười xán lạn: "Nếu ngươi cảm thấy như vậy không tốt, ta cũng không ngại để ngươi đút cho ta."
"Ta mới không đút cho ngươi ăn." Thu Đồng hừ một tiếng, trực tiếp cầm lấy dao nĩa từ chỗ Hạ Chí sau đó ăn bò bít tết của mình.
"Cái kia, Hạ Chí, ta rất tò mò, rốt cục ngươi đã theo đuổi được Thu Đồng bằng cách nào vậy?" Lúc này Đàm Mộng lại không nhịn được hỏi: "Ban đầu khi ở Harvard, Thu Đồng là băng sơn đại mỹ nhân chân chính, đừng nói tới chuyện đuổi theo nàng, dù muốn nói thêm với nàng mấy câu cũng khó khăn"
"Đàm tiểu thư, ngươi có biết ta khác với những nam nhân khác ở điểm nào không?" Hạ Chí nhìn Đàm Mộng, rất rất nghiêm túc hỏi.
" điểm nào?" Đàm Mộng cũng hơi hiếu kỳ về chuyện này.
"Khác nhau ở chỗ ta đẹp trai hơn tất cả bọn hắn" Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Da mặt của ngươi dày hơn tất cả bọn hắn!" Thu Đồng tức giận nói.
"Đồng Đồng, thân là lão sư, ta phải dạy lại ngươi một chút, có câu không điều tra thì không có quyền lên tiếng, ngươi còn chưa thể do được rốt cục da mặt ta dày bao nhiêu đâu." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc.
"Ngươi đã điều tra xem ngươi đẹp trai hơn tất cả những người khác rồi sao?" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng.
"Ta đã điều tra." Hạ Chí như làm ảo thuật lấy một chiếc điện thoại di động ra: "Honey, ngươi xem, đây là kết quả điều tra"
Thu Đồng nhìn nhìn, lại phát hiện đây là diễn đàn trưởng trung học phổ thông Minh Nhật, bên trong có một bài bỏ phiếu, tiêu đề là: "Hạ lão sư có phải người đẹp trai nhất không?"
Kết quả bỏ phiếu là trăm phần trăm điền phải, ừm, đây không phải vấn đề mấu chốt, mấu chốt là ở đây chỉ có một lựa chọn như vậy thôi!
"Ngươi làm vậy là gian dối!" Thu Đồng cảm thấy cạn lời. Chắc chắn buổi bỏ phiếu này là do tên gia hỏa trước mặt tạo ra đúng không?
"Đồng Đồng, tất cả mọi người đều cảm thấy ta là người đẹp trai nhất, ngay cả máy tính cũng nghĩ vậy." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy ý cười xán lạn.
"Ta lười nói với ngươi." Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, sau đó bỏ đi ăn đồ ăn của mình. Nàng phát hiện mình vẫn như trước, vẫn không thể nói lại Hạ Chí.
Mà Đàm Mộng đang ngồi bên cạnh lại cảm thấy hơi buồn người, hai người này thật thú vị.
Toàn bộ buổi cơm trưa, Hạ Chí và Thu Đồng đều như đang show tình cảm. Vậy mà Đàm Mộng lại vẫn có thể thích ứng. Ngược lại bữa trưa này cũng tương đối dài, đợi tới khi mọi người đều ăn xong cũng đã hai giờ.
Ba người rời khỏi nhà hàng, sau đó chuẩn bị cùng về trường trung học phổ thông Minh Nhật. Hạ Chí và Thu Đồng tay trong tay đi phía trước, cùng tiến về phía chiếc xe đậu ở ven đường, mà Đàm Mộng lại rất tự giác đi chậm hơn vài bước, theo sau hai người.
Đúng lúc này, trong một chiếc xe hơi màu đen ở ven đường, một họng súng đen ngòm đột nhiên chĩa ra ngoài.
"Đoàng đoàng!" Tiếng súng đột nhiên vang lên.
Đàm Mộng phát ra một tiếng kêu sợ hãi, mà đột nhiên nàng như bị người đánh trúng, ngã trên mặt đất.
Biến hóa này tới quá đột nhiên, đến mức trong lúc nhất thời đầu óc Đàm Mộng chỉ thấy trống rỗng, trong nháy mắt, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ, nàng sắp chết rồi sao?
Nhưng một lát sau, Đàm Mộng lại phát hiện không đúng, dường như nàng cũng không cảm thấy đau đớn.
Trong lúc ngơ ngác, Đàm Mộng nghe được giọng nói của Thu Đồng truyền đến: "Đàm sư tỷ, ngươi không sao chứ?"
Đàm Mộng đứng lên, thử đi vài bước, cả người cũng dần tỉnh táo lại: "Ta, hình như ta không sao, này, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Nhìn cách đó không xa, Đàm Mộng phát hiện trên mặt đất đã có một nam nhân nằm dài, mà trong tay người này còn cầm một khẩu súng lục. Thoạt nhìn hắn ta chính là người vừa nổ súng kia.
Lại nhìn Hạ Chí và Thu Đồng, Đàm Mộng thầm nói, vì sao hai người này lại bình tĩnh vậy?
"Đàm tiểu thư, ta đang định hỏi ngươi vấn đề này." Hạ Chí nhìn Đàm Mộng, trong giọng nói có chút hờ hững: "Ngươi mới vừa trở về đã có sát thủ truy sát ngươi, ta đang nghĩ, có phải ngươi còn chuyện gì chưa nói cho chúng ta biết không?"