"Ừm, có phải suy nghĩ của ngươi là thành lập một tập đoàn mới, sau đó để ngươi làm CEO của tập đoàn này?" Hạ Chí ngồi bên cạnh tiếp lời.
Đột nhiên Hạ Chí hỏi như vậy khiến Đàm Mộng bất giác ngẩn ngơ, nhưng nàng lập tức kịp phản ứng. Nàng nhìn về phía Hạ Chí, gật đầu: "Đúng vậy, đúng là ta có suy nghĩ như vậy thật. Lúc ta học ở Harvard cũng học chuyên ngành quản lý, ta tin tưởng ta có thể quản lý tốt tập đoàn mới này."
"Ừm, ta thích người có tự tin." Hạ Chí nhìn Đàm Mộng: "Tốt lắm, chuyện này cứ quyết định như vậy đi."
Trong lúc nói chuyện, Hạ Chí lại cắt một miếng thịt bò nhỏ đưa đến bên miệng Thu Đồng: "Honey, ăn thêm miếng nữa"
Bên kia Đàm Mộng lại hơi ngơ ngác, nhất thời không thể tỉnh hồn lại: "Cái kia... Hạ tiên sinh, ngươi, ngươi nói ngươi đồng ý với suy nghĩ của ta?"
"Không sai, suy nghĩ của ngươi rất tốt, ngày mai ngươi có thể bắt đầu làm" Hạ Chí gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Thu Đồng: "Đồng Đồng, ngươi nói xem chúng ta nên đặt tên gì cho tập đoàn mới đây? Nếu không cứ gọi là tập đoàn Đồng Đồng đi? Ừm, hình như cái tên này không ổn lắm, Đồng Đồng chỉ có một, không cách nào tạo thành tập đoàn được."
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, gia hỏa này cũng quá vội vàng rồi? Hắn cứ đồng ý với để nghị của Đàm Mộng như vậy sao?
"Thu Đồng, này..." Đàm Mộng nhìn về phía Thu Đồng, trong lúc nhất thời nàng không biết mình nên hỏi thế nào mới tốt. Lúc đầu nàng cho rằng mình còn phải tốn thời gian rất lâu để thuyết phục Thu Đồng, thậm chí nàng còn chuẩn bị nói ra kế hoạch của nàng cho Thu Đồng. Nhưng nàng có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, nàng gần như không phải mở miệng gì, người bạn trai của Thu Đồng đã trực tiếp đồng ý với yêu cầu của nàng.
Hiện tại vấn đề mấu chốt là, rốt cuộc lời Hạ Chí nói có hiệu lực không?
Thu Đồng thấy vẻ mặt và giọng điệu của Đàm Mộng, đương nhiên cũng biết Đàm Mộng muốn hỏi gì. Thật ra đối với đề nghị của Đàm Mộng, cũng không phải nàng không có hứng thú, nàng cũng cảm thấy Đàm Mộng có năng lực trên phương diện này.
Nhưng nàng định suy tính tỉ mỉ hơn một chút.
Dù sao thì đây cũng không phải chuyện nhỏ, nếu tính toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của nàng cũng là một con số khổng lồ.
Người cầm lái một tập đoàn như vậy đương nhiên không thể lựa chọn tùy tiện.
Thế nhưng hiện tại, đột nhiên Hạ Chí lại há miệng đồng ý, điều này khiến Thu Đồng cảm thấy bất đắc dĩ. Bởi nó đồng nghĩa với nàng không thể tiếp tục từ từ suy tính nữa.
"Đàm sư tỷ, nếu Hạ Chí nói có thể, dĩ nhiên là không thành vấn đề." Thu Đồng mở miệng nói. Nếu Hạ Chí đã đồng ý, nàng cũng sẽ không phản đối thêm nữa.
"Thật tốt quá!" Trong lúc nhất thời, Đàm Mộng không kìm nén nổi, thiếu chút nữa đã trực tiếp nhảy dựng lên: "Thu Đồng, Hạ Chí, hai người các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để các ngươi thất vọng!"
"Đàm sư tỷ, chúng ta tin tưởng năng lực của ngươi." Thu Đồng bình tĩnh nói. Lúc này nàng chỉ có thể nói như vậy.
Phải biết rằng, thật ra nàng cũng không quá tin tưởng năng lực của Đàm Mộng, trên thực tế, ngươi nàng tin tưởng là Hạ Chí.
"Đàm tiểu thư, thật ra ta cảm thấy hơi nghi ngờ." Lại đúng lúc này, Hạ Chí mở miệng: "Ta cảm thấy rất có thể ngươi sẽ khiến ta thất vọng"
Thu Đồng lập tức cảm thấy cạn lời. Mới vừa rồi gia hỏa này há miệng đồng ý, bây giờ hắn lại nói như vậy, hắn đúng là tên tâm thần phân liệt!
Đàm Mộng cũng ngẩn ngơ, lập tức có cảm giác như bị người tạt một chậu nước lạnh.
"Hạ Chí, ta... Đàm Mộng còn muốn nói gì đó.
"Đàm tiểu thư, ngươi có biết vì sao ta để ngươi làm CEO này không?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Cái kia... Chẳng lẽ không phải là ngươi tán thành năng lực của ta sao?" Hiện tại Đàm Mộng cũng không rõ ràng, chỉ có thể hỏi với giọng điệu không quá chắc chắn.
2sm "Không phải." Hạ Chí lại trả lời ngay.
Đàm Mộng lập tức ngớ người, rốt cuộc thế này là sao?
Thu Đồng cũng cảm thấy cạn lời, rốt cuộc gia hỏa này đang nhốn nháo gì vậy?
"Này, ngươi đừng nói chuyện kiểu ngắt quãng vậy nữa, Đàm sư tỷ đã bị ngươi làm hồ đồ rồi!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí.
"Được rồi, Đàm tiểu thư, bởi vì ngươi là người đầu tiên đề xuất ra suy nghĩ này, cho nên ta đồng ý, bởi vì ta vẫn luôn mong mỏi có người làm chuyện này, như vậy Đồng Đồng cũng có thể bớt đi ít việc." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc: "Hiện tại, ngươi có biết sau khi ngươi trở thành CEO của tập đoàn mới, nhiệm vụ mấu chốt nhất của ngươi sẽ là gì không?"
Đàm Mộng nhất thời hơi ngơ ngác, nàng yếu ớt hỏi một câu: "Ta nghĩ, hẳn không phải là kiếm tiền chứ?"
Lúc đầu Đàm Mộng cảm thấy hẳn mục tiêu của bọn họ là kiếm tiền. Nhưng rõ ràng Hạ Chí này không hành động theo lẽ thường.
"Không tệ, xem ra ngươi cũng đã hơi hiểu được." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đây ý cười xán lạn: "Nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi là để Đồng Đồng nhàn rỗi hết mức có thể. Cho nên sau này, không có chuyện quan trọng không nên tìm Đồng Đồng, khi có chuyện gì cũng không cần tìm Đồng Đồng, như vậy Đồng Đồng có thể ở bên cạnh ta mãi."
Trong lúc nhất thời, Đàm Mộng hơi há hốc mồm. Ồn ào nửa ngày, dường như Hạ Chí chỉ muốn tìm một người làm việc giúp Thu Đồng, sau đó để Thu Đồng có thể rảnh rỗi ở bên cạnh hắn cả ngày?
Đàm Mộng còn chưa lên tiếng, Hạ Chí đã nhìn Thu Đồng, tiếp tục nói: "Đồng Đồng, sau này ngươi cũng đừng làm hiệu trưởng nữa, để Đàm sư tỷ của ngươi làm đi."
"Ngươi đừng mơ, ta sẽ làm hiệu trưởng tiếp." Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí: "Ta không muốn giống như ngươi, cả ngày không làm gì hết!"
"Đồng Đồng, ngươi không làm hiệu trưởng nhưng mỗi ngày ngươi vẫn có thể cùng ta làm rất nhiều rất nhiều chuyện" Hạ Chí nghiêm trang nói: "Chúng ta có thể cùng ăn cơm, tản bộ, đi bơi, leo núi, còn có thể làm một số việc cặp đôi thích làm..."