"Chào ngài, Thu Đồng tiểu thư, gan ngỗng bít tết của ngài đã được làm xong" Một phục vụ viên bày bộ đồ ăn ra cho Thu Đồng, mà người còn lại thì buông bàn ăn xuống, dọn đồ ăn ra, một phần bò bít tết thơm ngát đã xuất hiện trước mặt Thu Đồng.
Trong lúc nhất thời, Thu Đồng hơi đờ ra: "Cái kia, hình như ta còn chưa chọn món đúng không?"
"À, Thu Đồng tiểu thư, bạn trai ngài chọn." Phục vụ giải thích: "Ngài từ từ thưởng thức."
Phục vụ mau chóng rời đi, mà Thu Đồng vẫn còn hơi sững sờ, chẳng lẽ Hạ Chí đã tới?
"Thu Đồng, bạn trai ngươi tới rồi sao?" Lúc này Đàm Mộng lại không nhịn được hỏi: "Nghe nói ngươi có một người bạn trai rất giỏi, ta còn đang muốn hỏi vì sao ngươi không dẫn hắn đến đây."
"Hắn có việc bận, nói là sẽ tới muộn một chút..." Thu Đồng mới vừa nói xong lời này đã phát hiện cửa lại bị đẩy ra, sau đó nàng thấy được Hạ Chí.
Hạ Chí trực tiếp đi tới bên cạnh Thu Đồng ngồi xuống, cười xán lạn với Thu Đồng: "Honey, thật xin lỗi, ta tới muộn chút"
Trong lúc nói chuyện, Hạ Chí một tay cầm đao một tay cầm xiên, cắt một miếng bò bít tết đưa tới bên miệng Thu Đồng: "Đây, Đồng Đồng, ăn đi, đừng để mình bị đói."
Lúc này Thu Đồng lại không ăn, chỉ trừng mắt nhìn Hạ Chí, tức giận nói: "Này, ngươi chỉ gọi một phần bò bít tết thôi sao?"
"À, không phải, ta cũng gọi một phần cho mình nữa, còn có vị này..." Hạ Chí nhìn Đàm Mộng: "Đàm Mộng tiểu thư đúng không?
Ta cũng đã gọi một phần cho ngươi, nhưng mà ta để bọn hắn mang phần của Đồng Đồng lên trước. Ta nghĩ hắn Đàm Mộng tiểu thư sẽ không ngại chứ?"
"Đương nhiên không ngại." Đàm Mộng cười nhẹ một tiếng: "Thế nhưng Thu Đồng, ngươi không định giới thiệu bạn trai của ngươi cho ta sao?"
"À, thật ra ta cũng không có gì hay để giới thiệu, ta tên Hạ Chí, là Hạ Chí trong hai mươi bốn tiết khí. Ta là lão sư, đồng thời còn là lão công tương lai của Đồng Đồng" Hạ Chí nói nhanh một câu, sau đó lại nhìn Thu Đồng: "Honey, ngươi không cần lên tiếng, cứ ăn đồ ăn là được rồi."
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, lúc này nàng thật sự há miệng ăn lấy miếng bò bít tết đã được hắn đưa tới bên miệng. Tuy phong cách Hạ Chí lên sân khấu hơi hiếm thấy, nhưng nàng cũng có thể tính là đã quen.
"Chào ngươi, Hạ tiên sinh, ta là Cao Bằng, là Cao Bằng trong cao bằng mãn tọa..." Lúc này, Cao Bằng không cam lòng bị xem nhẹ cuối cùng cũng chủ động đứng dậy chào hỏi Hạ Chí.
"Cao bằng mãn tọa?" Hạ Chí nhìn Cao Bằng, hơi kinh ngạc: "Trên chỗ ngồi này có bằng hữu của ngươi sao?"
Sắc mặt Cao Bằng lập tức trở nên khó coi, hiển nhiên hắn ta không ngờ tới Hạ Chí vừa mở miệng đã thiếu chút nữa nói tới hắn ta nghẹn họng.
Đàm Mộng lại bày ra vẻ mặt kỳ quái, người bạn trai của Thu Đồng thật không dễ nói chuyện.
Đối với chuyện này, Thu Đồng đã tập mãi thành quen, nàng biết hơn phân nửa là Hạ Chí không thích Cao Bằng. Về phần nguyên nhân, có lẽ nguyên nhân chỉ đơn giản vì Cao Bằng là một người đàn ông.
"Hạ tiên sinh, ta là bạn của Đàm Mộng, chúng ta là bạn học cũ quen biết nhiều năm..." Sắc mặt Cao Bằng hơi âm trầm, thấy Hạ Chí và Thu Đồng cứ anh anh em em, trong lòng Cao Bằng cũng rất đố kị.
Lòng người là thứ rất quỷ dị, nhiều năm qua, Đàm Mộng vẫn luôn là tình nhân trong mộng của Cao Bằng. Nói một cách dễ hiểu hơn, Đàm Mộng là nữ thần của Cao Bằng. Lúc đầu, Cao Bằng tới đây vì theo đuổi nữ thần, mà khi hắn ta thấy nữ thần lại có thể quen biết Thu Đồng, hơn nữa còn có thể đi ăn cơm chung với Thu Đồng, hắn ta lại bắt đầu mơ tưởng hão huyền, muốn có chút gì đó với Thu Đồng.
"Đàm tiểu thư, khi người bạn học cũ của ngươi muốn đuổi theo ngươi có từng nói cho ngươi biết, thực ra hắn ta đã kết hôn rồi không?" Hạ Chí nhìn Đàm Mộng, lười biếng nói.
"A?" Đàm Mộng ngẩn người, nàng thật sự không biết chuyện này.
"Hắn đã kết hôn?" Thu Đồng cũng hơi kinh ngạc.
"Thật ra kết hôn cũng không có gì lớn lao, nhưng hắn ta dựa vào lão bà mới có thể xây dựng nên tài sản ngàn vạn, hiện tại hắn ta lại giấu lão bà muốn đuổi theo nữ thần năm đó, như vậy lại có chút không đúng" Hạ Chí nhìn Cao Bằng, đột nhiên giọng điệu của hắn trở nên hơi hờ hững: "Thật ra chuyện này cũng không liên quan gì tới ta, nhưng ta không thích ngươi nhìn lén lão bà ta.
Hiện tại ngươi có thể lăn, ngươi ở đây sẽ ảnh hưởng tới khẩu vị của Đồng Đồng nhà ta"
"Ngươi, ngươi chớ ăn nói lung tung..." Sắc mặt Cao Bằng trở nên hơi khó coi, thoạt nhìn dường như hắn ta đang thẹn quá hoá giận. Nhưng hắn ta nói còn chưa dứt lời đã đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng.
Là Hạ Chí trực tiếp nhấc Cao Bằng lên sau đó ném ra khỏi phòng.
"Lười nói nhảm với hắn ta" Hạ Chí đóng cửa phòng lại, tự lẩm bẩm.
Đàm Mộng nhìn mà trợn mắt hốc mồm, này, người này cũng quá đơn giản thô bạo đi?
"Đàm sư tỷ, quen là được rồi, hắn vẫn luôn như vậy." Thu Đồng lại giải thích cho Đàm Mộng một chút. Đối với Thu Đồng, đây đúng là chuyện tập mãi thành quen thật.
Quen là được rồi?
Đàm Mộng thầm nói, xem ra còn rất nhiều chuyện về Thu Đồng mà nàng chưa tìm hiểu.
"Đàm sư tỷ, hiện tại ngươi có thể nói chuyện công việc với ta rồi. Vừa lúc Hạ Chí cũng đang ở đây, ngươi cứ nói xem rốt cuộc ngươi hy vọng có được công việc gì đi" Thu Đồng quyết định quay lại đề tài khi trước.
"Thu Đồng, thật ra hiện tại, tài sản dưới danh nghĩa của ngươi không chỉ có trường trung học phổ thông Minh Nhật. Ta cảm thấy ngươi cần thành lập một công ty tập đoàn mới, quản lý toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa của ngươi. Ta tin tưởng thật ra bản thân ngươi cũng hiểu những thứ này, chỉ có điều tính cách của ngươi không quá thích hợp làm việc này. Dù sao thì đến lúc đó, có thể ngươi sẽ phải tham gia đủ loại hoạt động thương nghiệp và xã giao." Đàm Mộng đã có kế hoạch thật: "Nhưng ta lại rất thích hợp để làm những chuyện này: