Mà trên lưng nàng có thắt một đai lưng trông có vẻ lấp lánh, trên hai tay nàng cũng có một vòng tay kim loại, thậm chí trên cổ nàng cũng phủ một vòng cổ kim loại, dưới chân nàng đi một đôi giày, thoạt nhìn cũng do kim loại làm thành.
Bộ trang phục này khiến Mạc Ngữ trông hơi quái dị, nhưng hết lần này tới lần khác loại quái dị này khiến khí chất của nàng vừa thanh thuần thoát tục lại thêm mấy phần gợi cảm, cũng khiến cả người nàng càng có vẻ quyến rũ hơn.
Đúng lúc này, đột nhiên Mạc Ngữ khẽ vươn tay, một sợi dây nhỏ bắn ra từ trong lòng bàn tay nàng. Tiếp đó nàng thu hồi, trên tay nàng lại có thêm một cái đồ.
Đó là một cái áo gió. Mạc Ngữ mặc áo gió này vào, dựng thẳng cổ áo lên, cài khóa kéo lại, sau đó nàng chậm rãi đáp xuống đất.
Tất cả trang bị kim loại đều đã bị áo gió che phủ, nếu không nhìn thấy tất cả phía trước, vậy hiện tại trước mắt Hạ Chí chỉ có một thiếu nữ đơn thuần xinh đẹp.
"Hạ lão sư. ' Mạc Ngữ chào hỏi Hạ Chí.
"Từ đầu tới cuối, tiến bộ của ngươi vẫn luôn vượt quá sức tưởng tượng của ta." Hạ Chí hơi xúc động, trên thế giới này, chuyện hắn không nhìn thấu cũng không nhiều lắm, nhưng Mạc Ngữ trước mắt lại là người hắn không nhìn thấu nổi. Nàng quá xuất sắc, trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, Mạc Ngữ đã tiến bộ đến mức không thể tưởng tượng nổi.
"Ta còn cần cố gắng hơn." Mạc Ngữ mở miệng nói.
Hạ Chí nhẹ nhàng gật đầu, đúng là Mạc Ngữ còn cần cố gắng thêm, nhưng thật ra nàng đã không cần hắn nữa, bởi vì nàng biết mình nên cố gắng như thế nào, nàng cũng biết mình nên làm thế nào để trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Mà hắn, có lẽ cũng chỉ có một việc duy nhất thật sự cần hắn làm, đó chính là đảm bảo an toàn của nàng vào lúc nàng còn chưa đủ mạnh mẽ.
Từ đây có thể thấy, thật ra nàng vẫn còn cần hắn.
"Hạ lão sư, ta về nhà đây." Mạc Ngữ lại mở miệng nói.
"Ừm, được." Hạ Chí gật đầu.
Mạc Ngữ lại bắt đầu chạy, sau đó nàng trực tiếp chạy ra ngoài khơi, áo gió bay lên, đuôi ngựa vung vẩy, nàng chạy một cách rất có quy tắc trên mặt biển, hệt như giẫm trên đất bằng.
Hạ Chí nhìn bóng lưng Mạc Ngữ, mơ hồ hơi thất thân. Từ trên người Mạc Ngữ, hắn như thấy được chút bóng dáng của lão sư, nhưng thứ hắn thấy càng nhiều hơn là điểm khác biệt giữa nàng và lão sư.
Trò giỏi hơn thây.
Hạ Chí biết, Mạc Ngữ chắc chắn sẽ hơn hẳn mẫu thân nàng. Trên thực tế, trong một số lĩnh vực, nàng đã vượt qua mẫu thân nàng.
"Lão sư, nếu ngươi đang ở thế giới khác thật, có thể thấy nàng, ta nghĩ hẳn ngươi cũng có thể yên tâm" Hạ Chí nhẹ nhàng phun ra những lời này.
Mạc Ngữ dần dần biến mất trong tầm mắt Hạ Chí, mà Hạ Chí cũng biến mất khỏi hải đảo.
Trường trung học phổ thông Minh Nhật, cuối cùng tiếng chuông tan học cũng vang lên.
Buổi hòa nhạc của Đát Kỷ cũng tạo thành đề tài được sư sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật bàn tán sôi nổi. Dù là phòng làm việc của hiệu trưởng, cũng có ba nữ nhân đang nói về chuyện này.
Hai trong ba nữ nhân đương nhiên là Thu Đồng và Hàn Tiếu, mà người còn lại là Đàm Mộng vừa trở về từ cục cảnh sát.
Vốn dĩ ba người đang nói về vấn đề thành lập tập đoàn mới, sau đó Đàm Mộng nhắc tới có thể triển khai cuộc họp chuẩn bị cho việc thành lập tập đoàn vào thứ sáu tuần này, kết quả Hàn Tiếu vội nói không được, bởi vì nàng và Thu Đồng phải đi xem buổi hòa nhạc.
"Đát Kỷ mở buổi hòa nhạc?" Đàm Mộng mới vừa trở về từ nước ngoài cũng biết Đát Kỷ, bởi vì khi nàng ở nước ngoài cũng đã từng nghe nhạc của Đát Kỷ.
Đàm Mộng cũng hơi kích động, nàng cũng muốn đi xem buổi hòa nhạc, thế nhưng cuối cùng nàng vẫn khẽ cắn môi: "Quên đi, ta vẫn không nên đi thì hơn, hiện tại công việc mới là quan trọng nhất"
Nghe nàng nói như vậy, Thu Đồng cũng không nói gì, hiện tại bọn họ cũng không đủ vé vào cửa đâu.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Hạ Chí đi đến.
"Đồng Đồng, chúng ta nên đi ăn cơm tối thôi." Hạ Chí vừa vào cửa đã mở miệng nói. Sau đó, hắn làm bộ như giờ mới phát hiện Đàm Mộng và Hàn Tiếu cũng đang ở đây: "A, Hàn đại luật sư, các ngươi vẫn còn ở đây sao? Các ngươi định tăng ca bàn công việc? Có muốn ta mang thức ăn ngoài tới cho các ngươi không?"
Ba nữ nhân đưa mắt nhìn nhau. Lúc đầu các nàng cho rằng Hạ Chí sẽ hỏi các nàng có muốn ra ngoài ăn chung không, kết quả hắn lại nói có cần hắn mang thức ăn ngoài tới không?
"A, không cần, Hạ Chí, ta và Hàn Tiếu còn một số việc cần phải nói thêm với nhau, đợi khi nói xong chúng ta lại đi ăn." Đàm Mộng kịp phản ứng, Hạ Chí nói vậy rõ ràng là vì không muốn dẫn theo nàng với Hàn Tiếu.
"À, Đồng Đồng, chúng ta không nên trễ nãi việc đàm luận của hai người bọn họ, đi trước đi" Hạ Chí nói xong lại kéo Thu Đồng muốn đi.
Thu Đồng cảm thấy dở khóc dở cười. Đương nhiên nàng biết ý đồ của Hạ Chí, thế nhưng nàng cũng không nói gì nhiều, chỉ lên tiếng chào Hàn Tiếu và Đàm Mộng: "Tiếu Tiếu, Đàm sư tỷ, bọn ta đi trước đây."
Chờ khi Thu Đồng và Hạ Chí rời khỏi, Hàn Tiếu không khỏi cảm khái: "Nữ nhân đều giống nhau, Thu đại tiểu thư có nam nhân rồi cũng bắt đầu trọng sắc khinh bạn."
"Hàn Tiếu, không bằng hai chúng ta cũng đi tìm một nơi ăn cơm đi?" Đàm Mộng đề nghị.
"Đi, chẳng qua chúng ta nên chờ vài phút nữa lại ra sau." Hàn Tiếu đồng ý.
Bên này Hạ Chí kéo Thu Đồng muốn đi nhanh ra cổng trường.
Thu Đồng không nhịn được hỏi: "Này, ngươi lại muốn đi đâu ăn cơm nữa?"
Hạ Chí đang định nói chuyện, đột nhiên hắn cau mày, phía trước có một nữ sinh vội vàng chạy tới, thiếu chút nữa đã đụng lên trên người hắn.