Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 1083 - Chương 1082: Ta Quen Rồi (2)

Chưa xác định
Chương 1082: Ta quen rồi (2)

Rất hiển nhiên, Hạ Mạt đang chờ Hạ Chí, bởi vì Hạ Chí đã từng nói đêm nay hắn sẽ đến. Thế nhưng đã qua nửa đêm Hạ Chí còn chưa đến.

Hạ Mạt vẫn đang bày ra dáng vẻ lạnh như băng, không thể nhìn thấu rốt cuộc nàng đang vui vẻ hay đang khó chịu. Thời gian chậm rãi trôi qua, bất tri bất giác đã gần tới lúc trời sáng, nhưng Hạ Chí vẫn chưa xuất hiện.

Trời bắt đầu sáng lên, cuối cùng tia nắng ban mai cũng xuyên qua cửa sổ chiếu vào vương cung, mà Hạ Mạt thì khẽ hé đôi môi anh đào, phun ra hai chữ: "Lừa đảo."

"Ai lừa đảo?" Lại đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai Hạ Mạt: "Nói cho ta biết, ta đi đánh hắn"

Theo giọng nói này, Hạ Chí xuất hiện bên cạnh sofa, sau đó trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hạ Mạt.

Thế nhưng gần như đồng thời, Hạ Mạt cũng biến mất.

"Đến đi, tặng cho ngươi một đóa bách hợp xinh đẹp." Hạ Chí lại không thèm để ý, chỉ như làm ảo thuật lấy ra một cành hoa bách hợp, ừm, hoa bách hợp rất đặc biệt.

Hoa bách hợp thông thường đều có màu trắng thuần hoặc màu phấn hồng, cho dù còn có màu hoa bách hợp khác, nhưng chắc chắn chưa từng có người nào nhìn thấy loại bách hợp trên tay Hạ Chí.

Đây là một đóa hoa bách hợp màu đen, toàn thân đen kịt, mơ hồ có thể thấy tia sáng kỳ dị đang lưu chuyển phía trên hoa bách hợp, mà điều này cũng khiến đóa hoa bách hợp màu đen có vẻ hết sức mỹ lệ.

Đen đến tận cùng, đen đến tỉnh thuần, đen đến có loại tươi đẹp rất khác, có thể đây là đóa hoa bách hợp xinh đẹp nhất trên thế giới.

Hạ Mạt mới vừa biến mất lại đột nhiên xuất hiện, nàng vẫn đang ở vị trí cũ, vẫn đang ngồi trên sofa. Nàng vươn cánh tay ngọc trong suốt cầm đóa hoa bách hợp kia tới.

Nàng nhìn chằm chằm đóa hoa bách hợp màu đen một hồi, sau đó lại đưa hoa bách hợp tới bên miệng, há miệng cắn một cánh hoa.

"Từ từ ăn" Hạ Chí cười xán lạn với Hạ Mạt, tiện tay cầm lấy điểm tâm trên bàn: "Ừm, ta cũng hơi đói, cứ ăn một chút đã."

Hạ Chí ăn rất nhanh, không bao lâu, điểm tâm và hoa quả trên bàn đều đã bị hắn quét sạch. Ngược lại lần này Hạ Mạt ăn rất chậm, nhưng mặc dù như thế, hai người gần như đã ăn xong thứ mình muốn ăn cùng một lúc.

"Ăn ngon không?" Hạ Chí nhìn Hạ Mạt, rất rất nghiêm túc hỏi.

"Ngươi dùng bao nhiêu thời gian mới làm được?" Hạ Mạt nhìn Hạ Chí, mở miệng hỏi.

"Ừm, không bao lâu." Hạ Chí thuận miệng qua loa lấy lệ một câu.

"Bao lâu?" Hạ Mạt trừng Hạ Chí, tiếp tục truy hỏi.

"Hẳn là một hai năm" Hạ Chí cười nhạt một tiếng: "Thời gian rất ngắn"

"Đêm nay dẫn ta đi" Hạ Mạt có chút không vui lắm.

"Ừm, không được" Hạ Chí vẫn cự tuyệt rất dứt khoát.

"Vì sao không được?" Thoạt nhìn, tuy lần này Hạ Mạt vẫn tức giận nhưng nàng không trốn đi.

"Ta đã quen rồi, ngươi không quen." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh.

"Ta có thể quen!" Hạ Mạt hơi tức giận la lên.

Hạ Chí nhìn Hạ Mạt khoảng chừng một phút đồng hồ không nói gì, ánh mắt hơi kỳ lạ.

Nhẹ nhàng thở hắt ra, Hạ Chí cười xán lạn: "Đã lâu không gặp, đến, để cho ta ôm một cái."

Đưa hai tay ra, Hạ Chí nhẹ nhàng ôm Hạ Mạt vào ngực, sau đó hắn thở dài: "Ta biết ngươi có thể quen, nhưng ta không muốn để ngươi quen, có một số việc chỉ cần một mình ta quen là được.

Sau đó, Hạ Chí buông Hạ Mạt ra, đứng lên: "Ta phải đi, buổi tối không cần chờ ta, buổi sáng ngày mai chúng ta lại cùng ăn điểm tâm"

Nói xong câu đó, Hạ Chí trực tiếp biến mất.

Hạ Mạt lẳng lặng ngồi trên sofa, một phút đồng hồ sau, đột nhiên nàng vươn hai ngón tay ngọc trong suốt tinh tế ra, nhẹ nhàng huy động trên không trung, sau đó một đóa hoa bách hợp màu đen mỹ lệ dần dần thành hình trên không trung.

Sau đó, Hạ Mạt đứng dậy đi tới bên kia, nơi đó có một bình hoa, mà trong bình hoa vốn đang cắm một ít hoa tươi.

Hạ Mạt rút những bông hoa tươi này đi, lấy tay sờ sờ, đột nhiên hoa tươi hóa thành bột phấn, sau đó hoàn toàn biến mất. Sau cùng, Hạ Mạt đặt đóa hoa bách hợp màu đen kia vào trong bình hoa.

Lại sau đó nữa, Hạ Mạt cũng biến mất không thấy bóng dáng.

Trường trung học phổ thông Minh Nhật.

Hôm nay Thu Đồng vẫn thức dậy vào lúc không tính là sớm, sau khi rửa mặt xong, nàng nhìn đồng hồ, vừa lúc tám giờ. Sau đó nàng lại luôn cảm thấy có điểm gì đó là lạ.

Thoáng suy nghĩ, Thu Đồng lập tức hiểu được chỗ nào không đúng, bởi vì Hạ Chí lại không đến tìm nàng.

"Hắn cố ý để ta ngủ nướng sao?" Thu Đồng thầm nói, nhưng tối hôm qua khi nàng và Hạ Chí tách ra, nàng cũng không nói cho hắn biết là nàng muốn ngủ nướng.

Bối rối thêm vài phút đồng hồ, Thu Đồng quyết định gọi điện thoại cho Hạ Chí.

Điện thoại được kết nối nhưng lại là ngữ âm tự động trả lời: "Số điện thoại ngươi vừa gọi đang ngủ cùng Đồng Đồng, nếu ngươi là Đồng Đồng, xin lập tức trở lại giường...

"Lưu manh đáng chết nói hươu nói vượn, ai đang ngủ cùng ngươi?" Khuôn mặt Thu Đồng nóng lên, tức giận cúp điện thoại.

Sau đó nàng đứng dậy ra ngoài. Giẫm mạnh chân xuống tầng đi tới phòng ký túc xá của Hạ Chí, Thu Đồng vung nắm tay lên bắt đầu phá cửa.

Cốc cốc cốc!

Cửa mở ra.

Không ai mở cửa, cửa bị Thu Đồng dùng quả đấm trực tiếp đập ra. Đương nhiên Thu Đồng không thể nào mạnh như vậy được, nói cho cùng, hẳn là vì cửa vốn không đóng.

Chí ít Thu Đồng cũng nghĩ như vậy.

"Gia hỏa này đi ngủ cũng không chịu đóng cửa!" Thu Đồng vừa đi vào ký túc xá của Hạ Chí vừa nói thầm trong lòng, sau đó nàng nhìn về phía sofa.

Trên ghế sofa không có người.

Bình Luận (0)
Comment