Nam nhân kia tức tới mặt đỏ bừng lên, tiểu tử này đang nói tiếng người sao?
Lúc này, Hạ Chí ngẩng đầu nhìn lên, mở miệng nói: "Ngô Sa, ngươi có thể xuống được rồi, ta biết ngươi không muốn chết, ngươi chỉ muốn xả giận mà thôi, ta sẽ xả giận giúp ngươi."
Trên mái nhà, cuối cùng Ngô Sa cũng có phản ứng, sau đó nàng lập tức nhảy xuống. Ừm, không phải là nhảy lầu mà là nhầy tới bên kia mái nhà.
Một đám cảnh sát tương đối buồn bực, mà bên cạnh lại có không ít người ngơ ngác, chỉ một câu nói như vậy Ngô Sa đã chịu bước xuống?
Thu Đồng lại chẳng hề cảm thấy kỳ quái vì chuyện này, bởi ở trường trung học phổ thông Minh Nhật, gần như tất cả học sinh trong trường đều tin tưởng lời Hạ Chí nói.
"Được rồi được rồi, không sao rồi, tất cả mọi người có thể rời đi"
Có lão sư bắt đầu sơ tán học sinh.
"Ai nói không sao?" Giọng nói lạnh nhạt của Hạ Chí lại vang lên:
"Chuyện chỉ mới bắt đầu thôi."
"Hạ lão sư, đây là trường trung học 39..." Nam nhân vừa định chào hỏi Thu Đồng ban nãy lại xuất hiện.
"Câm miệng!" Hạ Chí lạnh lùng nhìn nam nhân này: "Không tới lượt ngươi nói chuyện."
"Hạ Chí, Đào Hồng ta là hiệu trưởng trường này!" Cuối cùng nam nhân trung niên kia cũng bùng nổ: "Ngươi có tư cách gì mà khoa tay múa chân ở chỗ ta..."
"Bốp!" Một tiếng bạt tai vang dội ngắt ngang lời vị Đào hiệu trưởng kia.
Bốn phía ô lên, không ngờ Hạ Chí lại có thể trực tiếp ra tay đánh người?
"Ngươi, ngươi lại dâm ra tay? Cảnh quan, cảnh quan, các ngươi còn không mau tiến lên bắt người?" Trên mặt Đào Hồng lộ vẻ cực kỳ tức giận.
"Bốp!
Lại là một cái bạt tai.
Đám cảnh sát đưa mắt nhìn nhau. Bắt người? Dường như không tới phiên bọn hắn bắt. Hiện tại ở thành phố Thanh Cảng có ai không biết, chuyện về Hạ Chí do cục cảnh sát thành phố phụ trách. Mà bọn hắn lại không phải người của cục cảnh sát thành phố.
"Ngươi là loại người gì chính ngươi rõ ràng nhất, đợi chút nữa ta sẽ tính sổ với ngươi!" Hạ Chí lạnh lùng nhìn Đào Hồng: "Ngươi tưởng ta không biết bối cảnh của nữ sinh tên Hoắc Quyên kia chính là ngươi sao?"
"Ngươi..." Đào Hồng biến sắc.
"Hạ lão sư" Đúng lúc này, có giọng nói truyền tới từ bên cạnh, là Ngô Sa đã tới. Nàng đi tới trước mặt Hạ Chí, lên tiếng chào hỏi, lúc này trông nàng có vẻ rất bình tĩnh.
"Ngô Sa đồng học, sao lại như vậy? Không phải ta đã nói trước rồi sao? Nếu các ngươi gặp chuyện gì có thể tìm nhà trường"
Thu Đồng lại không nhịn được mở miệng, trong giọng nói của nàng mang theo chút trách cứ.
"Hiện trưởng, ta đã đi tìm giáo viên trước." Ngô Sa mở miệng nói.
"Đã tìm?" Thu Đồng giật mình: "Sao ta không biết chuyện này?"
"Hiệu trưởng, hơn một tháng trước Hoắc Quyên dẫn theo mấy người tới đánh ta, ta đã tìm chủ nhiệm lớp. Sau đó vị luật sư tên Hàn Tiếu kia đã tới liên hệ với nhà trường, cảnh sát cũng bắt tay vào điều tra, nhưng cuối cùng chuyện lại không được giải quyết.
Các nàng chỉ giả vờ giả vịt xin lỗi ta trong bot cảnh sát, Hàn luật sư cũng nói nàng không cách nào xử lý được."
Ngô Sa tiếp tục nói: "Lúc đầu Hàn luật sư yêu cầu phía trường trung học 39 trực tiếp đuổi học đám người Hoắc Quyên, nhưng cuối cùng trường bọn họ lại bao che cho bọn họ, chỉ phạt cảnh cáo mà thôi"
Thu Đồng xem như đã hiểu rõ, thật ra nàng không thể đích thân xử lý tất cả mọi chuyện được. Trên cơ bản, mỗi học sinh gặp phiền phức nàng đều giao cho đoàn đội pháp luật của Hàn Tiếu phụ trách xử lý, bởi nàng cảm thấy cứ làm theo pháp luật là cách tốt nhất rồi.
Nhưng rất hiển nhiên, trong chuyện này, pháp luật cũng không thể trợ giúp quá nhiều.
"Hôm nay bọn họ đã làm gì ngươi?" Lúc này, Hạ Chí lại mở miệng hỏi.
"Bạn trai ta... Không, hiện tại đã là bạn trai cũ của ta, nói muốn gặp ta. Ta không biết hắn và đám người Hoắc Quyên đã nhập bọn với nhau, sau đó Hoắc Quyên sai đám nữ sinh dưới tay nàng cổi đồ ta, đánh ta một trận, còn chụp ảnh quay video, đồng thời còn đăng lên mạng." Ngô Sa có vẻ bình tĩnh tới kỳ cục: "Ta cảm thấy báo cảnh sát không có tác dụng, cho nên dứt khoát chạy tới trường bọn họ vờ như muốn nhảy lầu. Ta muốn làm lớn chuyện lên. Dù sao các nàng cũng đã đăng hình lên web, ta cũng không sợ chuyện càng ồn ào hơn"
Giọng nói của Ngô Sa không tính là nhỏ, chí ít một số giáo viên và cảnh sát đang ở gần đó cũng nghe thấy được, mà mấy phóng viên lại càng nghe rõ ràng hơn, bọn hắn còn trực tiếp ghi hình lại.
Mà lúc này đây, đám phóng viên cũng rất muốn biết Hạ Chí sẽ dùng cách gì để trút giận cho học sinh trưởng trung học phổ thông Minh Nhật đây?
"Ngô Sa, đầu tiên ta muốn nói cho ngươi biết, thật ra báo cảnh sát rất có tác dụng, chỉ có điều lúc trước ngươi đã tìm nhầm cảnh sát." Lúc này Hạ Chí lại lên tiếng. Sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy cũng dễ hiểu, trước kia Hạ Chí mất tích, Hạ Mạt cũng biến mất theo, đoạn thời gian đó Tequila cũng gần như không quan tâm tới mọi chuyện. Thế nhưng hiển nhiên hiện tại không giống với lúc trước.
Hạ Chí lấy điện thoại ra gọi cho Tequila trước, mà thấy hắn cầm điện thoại, một số người thầm nói chẳng lẽ mỗi khi có chuyện, Hạ Chí chỉ biết tìm cảnh sát thôi sao?
Có một số người thầm bĩu môi, còn tưởng Hạ Chí lợi hại lắm, cuối cùng cũng phải nhờ cảnh sát giúp đỡ?
"Được rồi, hiện tại chúng ta làm một việc trước." Hạ Chí đặt di động xuống, sau đó nhìn Ngô Sa, không chút hoang mang nói:
"Hiện tại ngươi tới đây, bọn họ đã làm gì ngươi, ngươi cứ trả hết lại đi"