"May là ta chưa bỏ về!" Gần như trong lòng mỗi người đều xuất hiện cảm giác này, ngay cả mấy nữ sinh cũng đều không ngoại lệ.
Trong nắng mai, đôi chân thon dài trắng nõn của Mạc Ngữ có vẻ xinh đẹp vô cùng, thậm chí còn chói lọi hơn cả tia nắng ban mai, mà phần eo nhỏ trắng nõn của nàng cũng có vẻ động lòng người. Khi Mạc Ngữ chạy qua trước mặt đám nam sinh, mắt kính của những nam sinh này thiếu chút đã rơi xuống.
Hạ Chí cũng đang nhìn Mạc Ngữ, ánh mắt tương đối kỳ lạ, dường như có một chút xuất thần.
"Đẹp không?" Một giọng nói tràn đầy tức giận truyền đến từ bên người, ngươi nói chuyện lại là Thu Đồng, nàng đã ăn điểm tâm xong, trên thực tế, nàng cũng nhìn tới hơi ngây người. Không thể không nói, Mạc Ngữ ăn mặc như vậy, khi chạy bộ có vẻ hết sức mỹ lệ, còn có mấy phần gợi cảm, phối hợp với khí chất có chút thanh thuần của Mạc Ngữ, dù là mỹ nữ như Thu Đồng cũng mơ hồ có một chút ghen tị.
Tuy nói luận vóc người, Thu Đồng có thể trực tiếp bỏ xa Mạc Ngữ một con đường, nhưng mị lực thanh xuân thiếu nữ trên người Mạc Ngữ lại là thứ Thu Đồng không có.
Đặc biệt, khi Thu Đồng phát hiện Hạ Chí đang nhìn chằm chằm Mạc Ngữ, trong lòng nàng luôn có cảm giác không thoải mái khó hiểu, đây cũng là nguyên nhân nàng đứng bên cạnh dùng giọng điệu châm chọc hỏi Hạ Chí.
Hạ Chí cũng không quay đầu lại, gật đầu: "Đẹp."
Thu Đồng lập tức cạn lời, tên hỗn đản này có thể không thành thực như vậy không? Hình như hắn rất sợ người khác không biết hắn là sắc lang vậy.
"Ngươi đừng quên, Mạc Ngữ là đệ tử của ta!" Thu Đồng tức giận nói, mấy ngày hôm trước tên hỗn đản này còn giáo dục nàng cái gì mà tình sư đồ là không đúng, nhưng hiện tại, dường như tên sắc lang này đã quên chuyện ấy.
"Ừm, đây là chuyện không thể chối cãi, học sinh mặc y phục như thế, liệu có thể tạo ra ảnh hưởng không tốt lắm không?" Hạ Chí bày ra dáng vẻ như đang lầm bầm lầu bầu, "Chẳng qua thực sự rất đẹp, đợi lát nữa ta phải đi hỏi Mạc Ngữ xem, bộ quần áo đẹp mắt như vậy nàng đã mua nơi nào, ta phải đi mua một bộ về."
Nói đến đây, Hạ Chí mới quay đầu nhìn về phía Thu Đồng, dáng vẻ có chút hưng phấn: "Đồng Đồng thân yêu, ngươi mặc y phục như vậy nhất định sẽ càng đẹp mắt!"
Thu Đồng nhất thời có chút ngạc nhiên, tên hỗn đản này nói nửa ngày, thì ra hắn đang nói bộ y phục của Mạc Ngữ rất đẹp?
Không đúng, Thu Đồng lập tức kịp phản ứng, tên hỗn đản này lại muốn nàng mặc thành như vậy, nàng mới không mặc!
"Ngươi nằm mơ, ta không mặc!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí.
"Không mặc?" Hạ Chí nhỏ giọng, "Ách, Đồng Đồng thân yêu, đương nhiên không mặc lại càng tốt, nhưng chỉ nên tìm chỗ không người, chỉ có hai chúng ta lại len lén với nhau, bên kia nhiều người như vậy, ngươi không mặc đương nhiên sẽ càng đẹp mắt, nhưng chỉ có thể cho một mình ta xem..."
"Câm miệng!" Thu Đồng lập tức kịp phản ứng, nhất thời có chút xấu hổ, "Lưu manh đáng chết!"
Hít một hơi thật sâu, Thu Đồng đã khống chế được một chút tâm tình của mình, sau đó nàng bày ra vẻ lạnh lùng, giọng điệu cũng thoáng cái đã trở nên lạnh lùng, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi thành vẻ cự người ngoài ngàn dặm: "Hạ lão sư, ngươi có biết hiện tại bên ngoài có rất nhiều phóng viên đang ngó chừng không?"
"Biết." Hạ Chí ngược lại cũng không giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, trả lời ngay.
"Không phải ngươi nói ngươi sẽ giải quyết chuyện này sao?" Thu Đồng rất muốn kìm nén bản thân không được nổi nóng, nhưng mới vừa mở miệng, nàng vẫn không nhịn được, "Hai ngày nay ngươi chết ở nơi nào? Tìm khắp nơi cũng không tìm thấy ngươi!"
"Hiệu trưởng, không phải ta đã nói người què chuyển lời lại cho ngươi sao? Ta tìm lẳng lặng." Hạ Chí nghiêm trang nói.
Không đợi Thu Đồng đáp lại, Hạ Chí lập tức nói tiếp: "Ừm, hiện tại ngươi cũng đừng hỏi ta lẳng lặng là ai, ta tìm hai ngày cũng không tìm được nàng, cho nên ta quyết định trở về tìm Đồng Đồng."
"Hạ Chí, ngươi đừng nói hươu nói vượn với ta!" Thu Đồng cắn răng, "Rốt cục ngươi có thể giải quyết chuyện này hay không, không thể làm được ngươi cứ việc nói thẳng, ta nghĩ biện pháp khác!"
"Chuyên đơn giản như vậy, đương nhiên ta có thể làm được." Hạ Chí bày ra dáng vẻ hời hợt.
"Trước đó ngươi cũng nói ngươi có thể giải quyết, kết quả hai ngày nay chuyện càng náo càng lớn!" Thu Đồng hừ lạnh một tiếng.
"Náo lớn mới tốt." Hạ Chí cười xán lạn, "Ta nói này, Đồng Đồng thân yêu, có người làm quảng cáo miễn phí giúp chúng ta, chẳng lẽ đây không phải chuyện tốt sao?"
"Gì mà làm quảng cáo, chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng không tới danh dự của trường trung học phổ thông Minh Nhật!" Thu Đồng có chút căm tức.
"Mỹ lệ hiệu trưởng, ta rất nghiêm túc hỏi ngươi một vấn đề." Hạ Chí nhìn Thu Đồng, đột nhiên trở nên có chút nghiêm túc, "Ngươi cảm thấy, danh tiếng của trường trung học phổ thông Minh Nhật còn có thể kém hơn trước đây được nữa sao?"
Thu Đồng ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời vậy mà nàng không phản bác được, bởi vì nếu nói ra, đúng là danh tiếng của trường trung học phổ thông Minh Nhật đã sớm kém tới không thể kém hơn, có kém hơn nữa cũng không hơn gì thế này.
"Đồng Đồng, hài lòng một chút đi, chí ít, hiện tại trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng đã nổi tiếng thật sự. Trên thực tế, trong hai mươi năm trước đây, trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng chưa từng nổi danh như bây giờ." Trên mặt Hạ Chí lại bày ra dáng vẻ vui đùa, "Ta nghĩ, hẳn đây cũng là một loại an ủi đối với lão hiệu trưởng, thứ lão hiệu trưởng để ý nhất là phần sự nghiệp này, rốt cục nó cũng được vô số người chú ý."
Trong lòng Thu Đồng có tư vị không thể nói thành lời, bởi vì nàng biết, gia gia đã rất nhiều lần đứng ra hô hào xã hội coi trọng trường trung học phổ thông Minh Nhật, nhưng rất ít lời đáp lại, nhưng hôm nay, trường trung học phổ thông Minh Nhật lại lấy phương thức này nhận được vô số ánh mắt chú ý.
"Nhưng lẽ nào chúng ta cứ đứng yên không quản không hỏi như vậy?" Thu Đồng mở miệng lần nữa, giọng điệu lại không tự chủ được dịu đi một chút.