Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 115 - Chương 115: Tổ Đoàn Cùng Nhau Xem Nữ Thần (1)

Chưa xác định
Chương 115: Tổ đoàn cùng nhau xem nữ thần (1)

"Đồng Đồng thân yêu, ta nói rồi, ta sẽ giải quyết, cho nên ngươi không cần lo lắng." Hạ Chí mỉm cười, "Ngươi chỉ cần lẳng lặng làm nữ hiệu trưởng xinh đẹp nhất là tốt rồi."

Nói đến đây, đột nhiên Hạ Chí lại bày ra dáng vẻ ngạc nhiên: "A, Đồng Đồng, lẽ nào thật ra ngươi chính là lẳng lặng?"

"Ngươi mới là lẳng lặng, cả nhà ngươi đều là lẳng lặng!" Thu Đồng lập tức giận không chỗ phát tiết, hiện tại nàng vừa nghe được hai chữ lẳng lặng này đã tức điên lên!

"Cả nhà ta đều là lẳng lặng?" Hạ Chí bày ra dáng vẻ nghiêm túc suy tư, "Đồng Đồng, nhà chúng ta vốn chỉ có hai người là ta với ngươi, lẳng lặng là nữ, nói như vậy, lẳng lặng thật sự là ngươi!"

"Nói chung ngươi nhanh chóng đi xử lý đám phóng viên này đi!" Thu Đồng lại hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó nàng xoay người rời đi, hiện tại nàng muốn lẳng lặng!

Đợi khi bóng lưng Thu Đồng biến mất khỏi tầm mắt, Hạ Chí mới một lần nữa phóng tầm mắt đến trên người Mạc Ngữ đang luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ. Mỹ nữ chạy bộ cũng là một loại phong cảnh, nhưng mỹ nữ có thể biến chạy bộ thành cảnh đẹp ý vui như vậy, cũng chỉ có một mình Mạc Ngữ. Ở sân vận động, đã có học sinh cầm điện thoại di động chụp ảnh, cũng có người trực tiếp dùng di động bắt đầu quay video, bọn hắn cảm thấy mình nên ghi lại phong cảnh xinh đẹp này.

Mấy phút đồng hồ sau, trên diễn đàn Minh Nhật xuất hiện một bài post: "Nữ thần còn cố gắng như vậy, các ngươi còn không thấy ngại mà ngủ tiếp sao? Các vị đồng học đang nằm trên giường, nhìn thấy bài đăng này, các ngươi nên rời giường!"

Ngoại trừ vài dòng chữ này, trong bài post còn có một tấm hình, chính là tấm ảnh Mạc Ngữ chạy bộ rất xinh đẹp.

"Này, đây là Mạc Ngữ?"

"ĐM, đây quả thật là Mạc Ngữ?"

"Từ lúc nào Mạc Ngữ đã ăn mặc lộ liễu như thế?"

"Cút, ngươi nói kiểu gì vậy? Sao nàng có thể lộ liễu? Lộ ngực sao? Căn bản không có!"

"Cũng đúng, chỉ là ăn mặc hơi thiếu vải một chút, không phải ăn mặc lộ liễu, đây thực sự rất khác biệt, nhưng vấn đề là, ta hy vọng nàng mặc càng lộ hơn một chút..."

"Thật xinh đẹp, Mạc Ngữ càng nhìn càng xinh đẹp, không được, ta cũng muốn thành fan não tàn của nàng..."

"Hai chữ não tàn này ngược lại rất phù hợp với ngươi..."

"Ngươi có thể nói tiếng người không?"

"Đã rời giường, trên đường đến sân vận động ta sẽ lẳng lặng nhìn hai tên ngu ngốc cãi nhau..."

"Chờ ta một chút, tổ đoàn cùng nhau đi xem nữ thần..."

...

Rất nhanh, một bài đăng khác lại xuất hiện: "Đây là phong cảnh đẹp nhất trường trung học phổ thông Minh Nhật, không phục đến biện!"

Trong bài post này là một đoạn video mấy chục giây, mà trong video, chính là hình ảnh Mạc Ngữ chạy bộ.

"Mỹ!"

"Mỹ khóc!"

"Đã rời giường!"

"Ta muốn xem!"

"Ta phải đi xem!"

"Ta đã trên đường!"

"Mục tiêu chính là sân vận động!"

...

Nếu như nói tấm hình ở bài đăng số một chỉ khiến một số người có hứng thú, vậy thì video trong bài đăng thứ hai thật sự khiến rất nhiều người tâm động, một màn này thật sự quá đẹp, mà loại đẹp này không phân giới hạn, bất luận nam sinh hay là nữ sinh đều bị loại xinh đẹp này hấp dẫn, sau đó rất nhiều người thực sự rời giường, muốn đi tới nhìn tận mắt.

Lúc này Hạ Chí còn đang lẳng lặng thưởng thức dáng người duyên dáng của Mạc Ngữ, nhưng vào lúc này, bên cạnh hắn lại truyền tới một giọng nói hơi có vẻ thấp thỏm: "Hạ lão sư."

Tầm mắt của Hạ Chí vẫn còn đang đặt trên người Mạc Ngữ, nhưng hắn biết người nói chuyện với hắn là nữ sinh mập lúc trước.

"Hạ lão sư, chạy bộ có thể giảm béo không?" Nữ sinh mập tiếp tục hỏi.

Hạ Chí thuận miệng trả lời: "Có thể tăng cân."

"A?" Nữ sinh mập ngẩn ngơ, "Vậy, vậy há chẳng phải ta có chạy bộ cũng vô dụng?"

Rốt cục Hạ Chí cũng quay đầu, nhìn về phía nữ sinh mập, sau đó thản nhiên nói: "Có tác dụng, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải ăn ít một chút."

"Vậy Hạ lão sư, hiện tại ta có thể chạy bộ không?" Nữ sinh mập lại hỏi.

"Đương nhiên có thể." Tầm mắt Hạ Chí một lần nữa về tới trên người Mạc Ngữ.

"Mạc Ngữ xinh đẹp như vậy còn phải chạy bộ rèn luyện, ta cũng phải nỗ lực giảm béo!" Nữ sinh mập cắn răng, như đang phát thệ, "Ta muốn lấy Mạc Ngữ làm mục tiêu!"

"Mỗi người luôn cần phải có một số mục tiêu, nhưng mục tiêu không thiết thực, không mang tới lợi ích gì cho chúng ta." Giọng của Hạ Chí rất bình thản, như trực tiếp hắt một chậu nước lạnh lên người nữ sinh này.

"Hạ lão sư, ngươi muốn nói, ta vĩnh viễn cũng không sánh nổi với Mạc Ngữ, đúng không?" Trong giọng nói của nữ sinh mập có chút khổ sở.

"Đúng vậy." Hạ Chí trả lời rất trực tiếp.

"Vậy Hạ lão sư, ngươi nói xem, ta làm gì cũng không có ý nghĩa?" Thoạt nhìn nữ sinh mập rất ủy khuất, trong lòng còn có chút tức giận, nào có kiểu lão sư như vậy, cũng không biết cổ vũ học sinh một chút sao?

"Ngươi vĩnh viễn cũng không thể sánh với Mạc Ngữ, nhưng ngươi vẫn có thể làm một nữ sinh xinh đẹp." Hạ Chí thản nhiên nói.

Nữ sinh mập ngẩn ngơ, đột nhiên trong mắt nhiều hơn một tia sáng, nàng còn muốn nói điều gì, Hạ Chí lại đột nhiên biến mất trong tầm mắt nàng, mà nàng lại nhìn, phát hiện Hạ Chí đã xuất hiện bên cạnh Mạc Ngữ, mà lúc này đây, Mạc Ngữ đã ngừng lại.

Mạc Ngữ đứng trên đường chạy, thân thể lại đột nhiên như dương liễu trong gió, bắt đầu đung đưa, một bộ bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Hạ Chí vô thức muốn đỡ nàng, nhưng bàn tay đưa được phân nửa lại rụt trở về.

Lúc này hai mắt Mạc Ngữ nhắm nghiền, thân thể đang đung đưa dần dần ổn định lại, xấp xỉ một phút sau, nàng mở mắt nhìn Hạ Chí, trên mặt xuất hiện nụ cười rực rỡ: "Hạ lão sư, lần này ta không lầm lỗi."

"Ừm, ngươi làm rất khá." Hạ Chí mỉm cười, "Hôm nay tới đây thôi, ngày mai tiếp tục."

Bình Luận (0)
Comment