Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 116 - Chương 116: Tổ Đoàn Cùng Nhau Xem Nữ Thần (2)

Chưa xác định
Chương 116: Tổ đoàn cùng nhau xem nữ thần (2)

"Tốt, Hạ lão sư, gặp lại." Mạc Ngữ xoay người, nụ cười trên mặt cũng biến mất không thấy gì nữa, lại là một bộ cao lãnh người lạ chớ gần, mà vốn có mấy nam sinh muốn lên trước chào hỏi, thấy bộ dạng như vậy của Mạc Ngữ, bọn họ cũng tự giác nhượng bộ lui binh.

Mạc Ngữ rời khỏi sân vận động không được một phút đồng hồ, một lượng lớn nam sinh nữ sinh bắt đầu xuất hiện ở sân vận động, sau đó bọn hắn phát hiện, dường như bản thân mình đã tới muộn.

"ĐM, người đâu?"

"Đi rồi, ngươi đã tới chậm..."

"Ngay cả Hạ lão sư cũng đã đi..."

"Ngày mai lại tới..."

"Đến cũng đến rồi, nếu không chúng ta cũng chạy một vòng? Ngay cả Mạc Ngữ người ta còn cố gắng như vậy, chúng ta không lý nào lại không nỗ lực..."

"Ngươi chạy đi, ta đi ăn điểm tâm..."

Không nhìn thấy Mạc Ngữ khiến mọi người có chút thất vọng, chẳng qua thật có mấy người dứt khoát rèn luyện chạy bộ ở sân vận động, về phần những người khác, bọn họ đã quyết định ngày mai nhất định phải dậy sớm xem Mạc Ngữ chạy bộ. Mà trong số đám người đang chạy bộ này còn có cả nữ sinh mập kia.

Sáng sớm hôm nay, video Mạc Ngữ chạy bộ trong trường trung học phổ thông Minh Nhật được lan truyền, Mạc Ngữ vốn là giáo hoa, nay nhân khí càng căng vọt, rất nhiều người trực tiếp từ có thiện cảm với Mạc Ngữ thăng tiến thành fan não tàn của Mạc Ngữ, mà vốn có rất nhiều nữ sinh ghen tị với Mạc Ngữ, lại có thể bắt đầu có hảo cảm với Mạc Ngữ. Mà chuyện này mang tới phản ứng dây chuyền càng lớn hơn nữa, chí ít có vài trăm người hô to buổi sáng ngày mai muốn đi chạy bộ!

Lực chú ý của toàn bộ trường trung học phổ thông Minh Nhật gần như đều bị Mạc Ngữ hấp dẫn, vì vậy, dường như đám phóng viên vẫn đứng chắn ở cổng trường học như trước, ngược lại bị mọi người quên mất, đương nhiên, Hạ Chí không quên đám phóng viên này.

Tám giờ kém mười, tiếng chuông báo vào học đã vang lên, đồng học và lão sư bắt đầu đi về phía phòng học, mà Hạ Chí lại không chút hoang mang đi về phía bên ngoài trường học.

Lúc này, ngoài cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật vẫn có rất nhiều người, đủ loại phóng viên truyền thông, thoạt nhìn chí ít cũng phải hơn trăm người, trường thương đoản pháo camera di động… đủ loại dụng cụ đều có, chỉ riêng xe phỏng vấn đã có thể thấy thật nhiều chiếc, mà ngoài ra, còn có không ít người lân cận đến vây xem, ngay cả khách sạn đối diện cũng có người mở cửa sổ tầng trên hướng về phía cổng trường chụp hình.

Mấy người mặc cảnh phục cũng nằm trong đám người, thoạt nhìn là cục cảnh sát phụ cận phái tới, hiển nhiên bọn họ lo lắng nơi này gặp chuyện không may. Dù sao thoạt nhìn, hiện tại cổng trường cũng lâm vào tình trạng hỗn loạn vô cùng. Điểm duy nhất đáng mừng là, bởi vì trường trung học phổ thông Minh Nhật không thiếu đất, cho nên mảnh đất trống bên ngoài cổng trường cũng rất lớn, vì vậy tuy nơi này có nhiều người nhưng cũng không được tính là quá chen chúc.

So sánh với ngoài cửa chật chội, trong cánh cửa đặc biệt an tĩnh, vừa mới bắt đầu còn có người muốn ra ngoài ăn điểm tâm, chỉ có điều vừa nhìn thấy nơi cửa có nhiều phóng viên như vậy, mọi người đã quay đầu từ xa xa, phóng viên vẫn không cách nào vào cửa như cũ, người què canh gác cổng lớn thật sự là chốt chặn vững chắc, bất luận là nam phóng viên hay là nữ phóng viên, bất luận bọn hắn muốn dùng biện pháp gì, người què cũng không để ý tới bọn hắn, hắn ta chỉ đóng cửa lại, chỉ đơn giản như vậy.

Phóng viên đều có chút buồn bực, trong lúc phiền muộn, bọn hắn lại tiếp tục dùng đủ loại phương thức công kích trường trung học phổ thông Minh Nhật trên internet, mà khi rốt cục bọn hắn cũng thấy có người đi ra, bọn hắn có chút kích động.

Trước đó bọn hắn cũng nghe được tiếng chuông báo, mà lúc này đây, đương nhiên bọn hắn tự cho là đúng, nghĩ có học sinh muốn trốn học ra ngoài chơi. Phải biết rằng, thoạt nhìn tuổi tác của Hạ Chí cũng không lớn, không có khác biệt quá rõ so với học sinh cấp ba mười bảy mười tám tuổi, cộng thêm hắn ăn mặc rất tùy ý, tuy đeo mắt kính nhưng thoạt nhìn thật sự không quá giống lão sư.

Đừng xem những người này không ngừng công kích Hạ Chí, nhưng trên thực tế, thật ra đám phóng viên này cũng không nhận ra Hạ Chí, mà bọn hắn cũng không cảm thấy lúc này sẽ có lão sư đi ra, bởi vì ai cũng biết, lúc này đi ra tiếp nhận phỏng vấn thật không phải chuyện tốt lành gì.

Hạ Chí mới vừa đi ra khỏi cổng, lập tức có hàng chục người lao qua.

"Vị bạn học này, xin hỏi Thu Đồng hiệu trưởng và Hạ Chí lão sư của trường học các ngươi có đang ở trong trường không?"

"Có."

"Vậy ngươi cảm thấy liệu có phải Thu Đồng hiệu trưởng muốn đóng trường trung học phổ thông Minh Nhật?"

"Ta không biết."

"Ngươi có ý kiến gì với hiệu trưởng Thu Đồng của các ngươi không?"

"Xinh đẹp, vóc người đẹp, chỉ là chưa đủ ôn nhu."

"Vậy ngươi cảm thấy Hạ Chí là lão sư tốt sao?"

"Đương nhiên, hắn đẹp trai như vậy, tuyệt đối là lão sư tốt."

"A, vị bạn học này, ngươi muốn nói ngươi rất yêu mến Hạ Chí lão sư của bọn ngươi sao?"

"Đó là đương nhiên, ai mà không thích hắn?"

"Có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi thích Hạ Chí lão sư không?"

"Bởi vì hắn rất đẹp trai."

Nguyên một đám phóng viên đặt câu hỏi, Hạ Chí có hỏi tất đáp, chỉ có điều, dường như đáp án của những câu hỏi này không phải thứ các phóng viên mong muốn.

"Vị bạn học này, ngươi mê muội lương tâm nói chuyện thay Hạ Chí và Thu Đồng như vậy, hẳn bọn hắn đã cho ngươi không ít lợi ích đúng không?" Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, giọng nói này cũng rất lớn, đè ép tất cả những giọng nói khác xuống.

"Đúng vậy, Thu Đồng cho ta rất nhiều rất nhiều lợi ích." Hạ Chí nghiêm trang gật đầu trả lời.

Các phóng viên lập tức xôn xao, đúng là học sinh này đã lấy được lợi ích gì đó!

Bình Luận (0)
Comment