Hạ Chí chậm rãi đi về phía Quách Bằng, sắc mặt hơi lạnh: "Quách Bằng, Nhạc Nghị là đệ tử của ta, ngươi không có tư cách quát tháo hắn ta. Cho tới bây giờ, đệ tử của ta đều không tới phiên người khác giáo dục!"
Học sinh lớp thiên tài đều vô thức đưa mắt nhìn Hạ Chí, dường như bọn họ đều có chút kinh ngạc đối với hành động tỏ thái độ của Hạ Chí, thậm chí ngay cả Nhạc Nghị cũng có chút buồn bực, dường như Hạ Chí đang che chở cho hắn ta. Mà giờ khắc này, dường như Vương Tử Quốc lại có cảm xúc càng sâu, bởi vì hắn ta nhớ lại mấy ngày hôm trước, trong tửu điếm kia, Hạ Chí đã từng nói những lời tương tự.
"Đệ tử của ta, chỉ có thể để ta tới bắt nạt, người ngoài không có tư cách bắt nạt hắn ta." Vương Tử Quốc còn nhớ kỹ những lời này, rõ ràng không sót một chữ, mà Vương Tử Quốc lại càng rõ ràng hơn, Hạ lão sư không chỉ nói một chút cho vui.
"Hạ Chí, ngươi làm vậy là muốn che chở đám đệ tử rác rưởi này đúng không? Ngươi..." Quách Bằng có vẻ rất phẫn nộ, nhưng lời của hắn ta vẫn không thể nói hết, bởi vì Hạ Chí đột nhiên xuất hiện trước người hắn ta, níu lấy cổ áo của hắn ta.
Hạ Chí lạnh lùng nhìn Quách Bằng, giọng điệu càng lạnh hơn: "Ta nói lại lần nữa, đệ tử của ta, không tới phiên ngươi tới góp ý bậy bạ, ta có thể nói bọn họ là rác rưởi, là củi mục, nhưng ngươi, không có tư cách!"
Tay đẩy tới, Quách Bằng không bị khống chế nặng nề lui về phía sau, sau đó, hắn ta trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất.
"A..." Đám học sinh lớp thiên tài ồ lên hoan hô, một màn này khiến bọn hắn cảm thấy có chút hưng phấn, mà dường như trong lúc vô tình, bọn hắn đã thực sự coi Hạ Chí trở thành người mình.
Đám học sinh lớp bốn khối mười hai lại cảm thấy mất hết mặt mũi, giáo viên thể dục của bọn họ có biểu hiện quá phế vật.
"Hạ Chí, có phải ngươi muốn đánh nhau?" Quách Bằng tức tới hổn hển, vừa rống to vừa bò từ dưới đất dậy, sau đó hắn ta vọt về phía Hạ Chí.
"Nhạc Nghị, ngươi đi." Hạ Chí lại không để ý đến Quách Bằng, chỉ thản nhiên nói: "Đánh nhau là thế mạnh của ngươi."
Nhạc Nghị hơi ngẩn ra, nhưng vẫn vô thức ngăn cản Quách Bằng.
"Quách lão sư, bất luận là tán đả hay vật lộn tự do đều nằm trong phạm trù thể dục, ngươi muốn so đấu với ta sao?" Nhạc Nghị nhìn Quách Bằng, trong giọng nói có trào phúng rất rõ ràng.
"Hạ Chí, ngươi có gan thì tự mình tới!" Quách Bằng thật sự tức giận, trong lòng lại mơ hồ có chút nhút nhát. Nhạc Nghị không chỉ có khổ người to lớn, bởi da hắn ta đen thui, khiến hắn ta thoạt nhìn càng có vẻ hung ác. Mà quan trọng nhất Nhạc Nghị còn là một học sinh, Quách Bằng cảm thấy nếu mình đánh một trận với tên giáo viên thể dục Hạ Chí, bất luận thắng thua, vấn đề đều không thể tính là quá lớn, nhưng nếu đánh nhau với học sinh, như vậy bất luận thắng hay thua đều không phải chuyện tốt lành gì.
"Quách Bằng, ngươi không có tư cách thi đấu với Hạ lão sư." Vương Tử Quốc đang đứng bên cạnh lại mở miệng, "Ta biết ngươi không dám đánh với Nhạc Nghị, vậy đổi phương thức khác đi, không phải ngươi am hiểu chạy bộ nhất sao? Ngươi hãy so chạy bộ với Nhạc Nghị đi."
"Quách lão sư, so thì so, không thể kinh sợ!" Có một học sinh lớp bốn khối mười hai không nhịn được la một câu.
"Đúng vậy, Quách lão sư, đừng kinh sợ, chạy đường dài là thế mạnh của ngươi!" Lập tức lại có học sinh phụ họa.
Quách Bằng lại đang do dự, thật ra, đúng là hắn ta tương đối am hiểu chạy bộ, một hơi chạy 3000m cũng không phải vấn đề, nhưng có thể chạy thắng Nhạc Nghị hay không, hắn ta vẫn không dám khẳng định.
"Ta đang muốn chứng minh với Hạ lão sư, ta có thể chạy được 1000m trong vòng ba phút. Quách lão sư, chúng ta so 1000m đi, ngươi dám sao?" Nhạc Nghị cũng mở miệng, trong giọng nói tràn ngập khiêu khích.
"Tới thì tới!" Rốt cục Quách Bằng vẫn trúng kế khích tướng, "Hạ Chí, nếu học sinh của ngươi thua ta, tốt nhất ngươi nên xin lỗi ta!"
"Chúng ta còn phải lên lớp, đừng lãng phí thời gian, tranh thủ bắt đầu đi." Hạ Chí bày ra vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn, hiển nhiên hắn hoàn toàn không đặt Quách Bằng vào mắt.
Tuy Quách Bằng rất tức giận, nhưng hiện tại tên đã lên dây, không bắn không được, hắn ta cũng chỉ có thể so chạy đường dài với Nhạc Nghị. Rất nhanh hai người đã đứng ngay ngắn trên đường chạy. Mà lúc này Nhạc Nghị lại nhìn về phía Hạ Chí, mở miệng nói: "Hạ lão sư, bây giờ là thời gian ta khởi động, đợi lát nữa ta sẽ sử dụng thế mạnh của ta để khiêu chiến ngươi, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi!"
"Ta không cần chuẩn bị." Hạ Chí bày ra dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió, hiển nhiên hắn hoàn toàn không đặt khiêu chiến của Nhạc Nghị trong lòng.
Nhạc Nghị có chút buồn bực, sau đó hắn ta quyết định lấy Quách Bằng ra trút giận: "Quách lão sư, bắt đầu chạy đi, ta nhường ngươi 100m!"
Đám học sinh lớp bốn khối mười hai đều có cảm giác muốn chửi đm, đám sư sinh lớp quái thai thật mẹ nó đúng là chung một nhà, kẻ sau càng kiêu ngạo hơn kẻ trước!
"Quách lão sư, nỗ lực lên!" Có học sinh không nhịn được hô một câu, lúc này, bọn hắn chỉ có thể trông cậy vào Quách Bằng có thể nỗ lực một chút.
"Ai muốn ngươi nhường?" Quách Bằng căm tức nhìn Nhạc Nghị, "Hạ Chí, ngươi tuyên bố bắt đầu đi!"
Đương nhiên Quách Bằng không thể để Nhạc Nghị nhường mình 100m được, mặc dù hắn ta cảm thấy như vậy bản thân mình nhất định sẽ thắng, nhưng vấn đề là nếu thật làm như vậy, cho dù thắng, cũng sẽ không có người nào thật sự cảm thấy hắn ta thắng.
"Nhạc Nghị, ngươi có thể bỏ lại hắn ta 100m trở lên, cũng giống nhau." Hạ Chí lạnh nhạt nói một câu.
"Hạ Chí, ngươi..." Quách Bằng rất tức giận, muốn nói điều gì.
Hạ Chí đã nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Chuẩn bị!"
Quách Bằng lập tức không cách nào nói thêm gì nữa, hắn ta buộc lòng phải lập tức chuẩn bị sẵn sàng, nhưng trong lòng hắn ta lại đang cắn răng phát thệ, mình nhất định phải thắng!
"Chạy!" Sau khi Hạ Chí phun rõ chữ này ra, hai người tựa như mũi tên rời cung, bắt đầu phóng như điên ra!