"Nhạc Nghị nỗ lực lên!"
"Quách lão sư nỗ lực lên!"
Hai bên đều có người bắt đầu cổ động, đương nhiên học sinh lớp bốn khối mười hai và học sinh lớp thiên tài chia làm hai phái, chỉ là, mới hô được vài tiếng, mọi người đã không hô nữa, bởi vì vẻn vẹn không được trăm mét, thoạt nhìn trận đấu này đã mất hồi hộp.
Tại cự ly chừng trăm mét, Nhạc Nghị đã vượt qua Quách Bằng một khoảng hơn mười mét, sau đó khoảng cách bắt đầu không ngừng kéo dài, một vòng qua đi, khoảng cách giữa hai người đã kéo đến chừng năm mươi mét, Quách Bằng nhìn như đang liều mạng chạy như điên, nhưng rõ ràng tốc độ của hắn ta không đuổi kịp Nhạc Nghị. Mà từ lúc mới bắt đầu, Nhạc Nghị đã áp dụng phương thức chạy nước rút không ngừng chạy như điên. Sau hai vòng, dường như vẫn không thấy hắn có xu thế chậm xuống, 200m cuối cùng, dường như Nhạc Nghị còn đang gia tốc!
"ĐM, thằng này là biến thái sao!"
"Tốc độ chạy của tên này thật nhanh!"
"Lần này Quách lão sư mất mặt quá mức rồi..."
"Ta còn ngại nói hắn là giáo viên thể dục của ta..."
"Không sao, hắn vốn không chỉ là giáo viên thể dục của lớp chúng ta..."
Đám học sinh lớp bốn khối mười hai cảm thấy rất phiền muộn, mắt thấy Nhạc Nghị sắp chạy đến điểm cuối, Quách Bằng lại chỉ mới chạy tới vòng thứ hai, thiếu chút nữa đã bị bỏ xa 200m, đám người lớp thiên tài cũng có chút kinh ngạc. Mặc dù bọn hắn biết Nhạc Nghị là học sinh có năng khiếu thể dục duy nhất trong lớp, cũng biết trình độ thể dục của Nhạc Nghị tương đối tốt, nhưng bọn họ vẫn không nghĩ tới Nhạc Nghị lại chạy giỏi như vậy. Chỉ dựa vào tốc độ này, nếu tham gia thi đấu chạy đường dài, chắc chắn sẽ thu được thành tích không kém.
"A..." Có nữ sinh đột nhiên kinh hô một tiếng, "Quách lão sư đã ngã xuống!"
Thật ra không cần nàng kêu ra, mọi người đều nhìn thấy, sau khi Quách Bằng vừa chạy xong hai vòng, đột nhiên ngã nhào xuống đường chạy.
Mà đúng lúc này, Nhạc Nghị cũng vọt tới điểm cuối.
"Hai phút ba mươi tám giây, cũng không tệ lắm." Hạ Chí lạnh nhạt nói ra một con số, tốc độ này thực sự tương đối khá.
Nhưng ngay sau đó, Hạ Chí lại bổ sung: "Hiện nay kỷ lục thế giới 1000m là chừng hai phút mười hai giây, ngươi còn kém rất xa."
"Quách lão sư đã ngã xuống?" Lúc này Nhạc Nghị mới phát hiện tình trạng của Quách Bằng, hơi buồn bực, "Thực đúng là một chút tính khiêu chiến cũng không có."
Sau đó, Nhạc Nghị quay đầu nhìn Hạ Chí, có chút kiêu ngạo: "Hạ lão sư, ta đã khởi động xong, nếu ngươi biết đánh nhau là thế mạnh của ta, vậy hiện tại ta sẽ dùng vật lộn tự do để khiêu chiến ngươi. Ta tin tưởng ngươi không phải người không chịu nổi một kích giống Quách Bằng!"
Lời của Nhạc Nghị vẫn có mùi vị khiêu khích như cũ, hiển nhiên, hiện tại hắn ta còn không phục Hạ Chí lắm.
"Nhạc Nghị, ngươi nhất định phải so đánh nhau với Hạ lão sư?" Vương Tử Quốc đang đứng bên cạnh lại không nhịn được mở miệng, mà vẻ mặt của hắn ta cũng có chút quái dị, dưới cái nhìn của Vương Tử Quốc, nếu Nhạc Nghị so những hạng mục thể dục khác còn có hy vọng thắng lợi, thế nhưng so đánh nhau với Hạ lão sư, đây không phải thuần túy là tìm tai vạ sao?
"Vương Tử Quốc, ta xuống tay sẽ rất có chừng mực." Trong lòng Nhạc Nghị có chút buồn bực, vì sao hiện tại thằng này lại lo lắng cho Hạ Chí như vậy?
"Ngươi sẽ thất bại tới muốn khóc." Vương Tử Quốc lười biếng nói một câu, sau đó hắn ta nhìn về phía Quách Bằng còn đang té trên mặt đất còn chưa thức dậy cách đó không xa, "Hạ lão sư, có cần đến xem Quách Bằng bị gì không?"
"Không sao, chỉ là hắn ta muốn chạy nhanh hơn, bị căng cơ thôi." Vẻ mặt Hạ Chí rất bình tĩnh, "Không cần quan tâm tới hắn ta, nếu thân là một vị lão sư, ngã xuống ngay trước mặt đám học sinh của mình lại không một học sinh nào tới đỡ hắn ta, vậy hắn ta cũng không cần đứng dậy."
Lời này nghe như rất có lý, nhưng phần lớn đám học sinh lớp thiên tài lại đang oán thầm, nếu Hạ lão sư té xuống đất, chưa chắc đã có người đi đỡ hắn.
Chẳng qua, lúc này, ngược lại có mấy học sinh chạy về phía Quách Bằng, xem ra dù sao Quách Bằng làm người cũng không hoàn toàn thất bại, vẫn có học sinh đi giúp hắn ta.
"Hiện tại, Nhạc Nghị, ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi." Hạ Chí nhìn Nhạc Nghị, "Nếu ta dùng phương thức khiêu chiến thông thường thật có chút bắt nạt ngươi, cho nên, vẫn nên đổi một phương thức khác đi."
Lời của Hạ Chí vừa ra, ngay cả đám học sinh lớp bốn khối mười hai cũng có chút mong đợi, quả nhiên Hạ lão sư muốn chơi trò gian trá.
"Nhạc Nghị, ta cho ngươi ba phút, ta đứng ở nơi này, ngươi có thể tùy ý công kích ta, chỉ cần ngươi có thế để ta động một bước, có thể tính là ngươi thắng." Giọng nói của Hạ Chí tiếp tục vang lên, mà nghe hắn nói như thế, mọi người không khỏi có chút thất vọng, đây không phải phương thức tiếp nhận khiêu chiến thường gặp của cao thủ sao? Không có gì mới mẻ.
Vừa nghĩ tới đây, mọi người lập tức phát hiện không đúng, ĐM, đây là cái quỷ gì? Người này cũng quá kiêu ngạo đi?
Đúng là Hạ Chí đứng ở nơi đó, nhưng lúc này, Hạ Chí không đứng bằng hai chân mà chỉ đứng bằng một chân. Chỉ thấy Hạ Chí hai tay ôm ngực, hệt như gà một chân đứng ở nơi đó, sau đó hắn nhắm hai mắt lại!
Này… này cần bao nhiêu kiêu ngạo mới dám tiếp nhận khiêu chiến của người khác như vậy, còn nói gì mà không muốn bắt nạt Nhạc Nghị, mọi người cảm thấy, đây mới là bắt nạt chân chính. Mẹ nó, hành động này quá bắt nạt người, đây rõ là hoàn toàn không đặt Nhạc Nghị vào mắt!
Quả thật là không đặt vào mắt, Hạ lão sư này ngay cả mắt cũng nhắm lại, đây mới thật sự là coi nhẹ Nhạc Nghị!
"Hạ lão sư, ngươi thật sự muốn tiếp nhận khiêu chiến của ta bằng phương pháp này sao?" Nhạc Nghị vô thức nắm chặt nắm tay, thật ra lúc đầu hắn ta còn có chút thiện cảm với Hạ Chí, nhưng hiện tại Hạ Chí hành động như vậy có thể nói là đang nhục nhã và khinh thị hắn ta, khiến hắn ta nổi giận. Lúc này, hắn ta đã hận không thể trực tiếp tiến lên đánh người.