Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 142 - Chương 142: Chỉ Có Ta Không Muốn Dạy Học Sinh (2)

Chưa xác định
Chương 142: Chỉ có ta không muốn dạy học sinh (2)

Trần Thiên Thành hơi trầm ngâm một chút, sau đó chậm rãi lắc đầu: "Thu Đồng tiểu thư, thật ra ta hy vọng có thể mời Hạ Chí lão sư làm lão sư dạy kèm tại nhà cho nhi tử ta."

Lão sư dạy kèm tại nhà?

Thu Đồng ngẩn ra, ngay sau đó, trong lòng nàng hơi không thoải mái, Trần Thiên Thành để ý tên hỗn đản Hạ Chí kia, nhưng lại khinh thường trường trung học phổ thông Minh Nhật?

Hơn nữa, Trần Thiên Thành nói vậy là có ý gì? Muốn tới chỗ nàng đào người sao?

"Thu Đồng tiểu thư, còn mời đừng hiểu lầm." Lúc này, Trần Thiên Thành lại mở miệng, "Cũng không phải ta không muốn đưa nhi tử đến trường trung học phổ thông Minh Nhật, chỉ là trên thực tế, mấy năm qua, nhi tử ta chưa bao giờ rời khỏi nhà, tuy trên danh nghĩa nó học ở trường trung học Thường Thanh, nhưng trên thực tế, nó vẫn luôn ở nhà, mà ta vốn không cách nào bắt nó rời khỏi nhà."

"Trần lão tiên sinh, ta có thể hiểu được tình huống đặc thù của ngươi, thế nhưng thật xin lỗi, hiện tại Hạ Chí lão sư là lão sư của trường chúng ta, hắn không thể vì nhi tử của ngươi mà bỏ qua năm mươi tám học sinh khác." Giọng điệu của Thu Đồng hơi lạnh nhạt, lời giải thích của Trần Thiên Thành cũng không khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn bao nhiêu, bởi vì nàng vẫn cảm thấy, Trần Thiên Thành tới nơi này để cướp người của nàng.

Có lẽ Thu Đồng còn chưa ý thức được, trong tiềm thức, nàng không hy vọng Hạ Chí rời khỏi trường học này, cho dù chính nàng thường xuyên hận không thể đánh đuổi Hạ Chí, nhưng khi thực sự có người đến trường học thọc gậy bánh xe, nàng lại không chút do dự cự tuyệt.

"Xin lỗi, Thu Đồng tiểu thư, xem ra ta vẫn chưa nói rõ ràng." Trần Thiên Thành áy náy cười, "Ta thật không muốn Hạ Chí lão sư đặc biệt làm lão sư dạy kèm tại nhà cho nhi tử ta, hắn cũng không cần nghỉ việc."

"Trần lão tiên sinh, nếu chỉ là như vậy, ngươi chỉ cần được sự đồng ý của bản thân Hạ lão sư là có thể." Giọng điệu của Thu Đồng cũng hoà hoãn lại, thì ra náo nửa ngày, chỉ muốn tên hỗn đản Hạ Chí kia đi làm thêm, chuyện này cũng không phải không thể.

"Thu Đồng tiểu thư, mặc kệ về công về tư, ta cảm thấy ta nên được ngươi đồng ý trước, nếu ngươi đã không có ý kiến, ta lại nói chuyện với Hạ Chí lão sư." Trần Thiên Thành mỉm cười, "Mặt khác, có thể ta còn cần mời Thu Đồng tiểu thư dẫn tiến giúp ta một chút, dù sao ta cũng không biết nên liên hệ với Hạ Chí lão sư như thế nào."

"Hỗn đản chết tiệt!" Thu Đồng không khỏi thầm mắng Hạ Chí một câu, rốt cục nàng cũng kịp phản ứng, Trần Thiên Thành cũng giống với những người khác, cũng cho rằng Hạ Chí là bạn trai nàng, cho nên hắn ta mới nói về công về tư đều phải được nàng đồng ý, hơn nữa, Trần Thiên Thành cũng không có phương thức liên lạc với Hạ Chí, cho nên hắn ta mới trực tiếp tới tìm nàng.

"Trần lão tiên sinh, không bằng như vậy đi, ngươi lưu lại phương thức liên lạc của mình, ta sẽ thương lượng với Hạ Chí lão sư một chút, sau đó lại trả lời ngươi." Thu Đồng trầm ngâm một chút, nàng cũng không muốn nói mình cũng không có phương thức liên lạc với Hạ Chí. Trong lúc bất tri bất giác, dường như nàng cũng có một chút lòng riêng, dường như nàng hy vọng người khác đều nghĩ lầm nàng có thể liên hệ với Hạ Chí.

"Tốt, Thu Đồng tiểu thư, đây là danh thiếp của ta..." Trần Thiên Thành đứng dậy, lấy danh thiếp ra đưa cho Thu Đồng.

Thu Đồng đang chuẩn bị tiếp nhận danh thiếp, ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Đồng Đồng, không cần thương lượng, ta không có hứng thú làm gia sư tại nhà."

Theo giọng nói này, Hạ Chí đi vào phòng làm việc, đi tới trước mặt Trần Thiên Thành, sau đó tiếp tục nói: "Muốn để nhi tử ngươi làm đệ tử của ta, chỉ có một sự lựa chọn, đó chính là để hắn ta đến trường trung học phổ thông Minh Nhật học tập."

"Chào ngươi, Hạ lão sư, ta..." Trần Thiên Thành hơi ngẩn ra, sau đó muốn chào hỏi Hạ Chí.

"Không cần giới thiệu, ta biết ngươi là ai, cũng biết nguyên nhân ngươi tới nơi này, ban nãy ta đã nói rồi, muốn ta dạy cho nhi tử ngươi thì kêu hắn ta đến trường trung học phổ thông Minh Nhật, chỉ đơn giản như vậy, không có lựa chọn thứ hai." Hạ Chí ngắt lời Trần Thiên Thành, mà rất hiển nhiên, đối với người được gọi là thủ phủ này, hắn vốn không hề để ý.

"Hạ lão sư, ban nãy ta đã nói với Thu Đồng tiểu thư, không phải ta không muốn để nhi tử ta tới trường trung học phổ thông Minh Nhật, nhưng ta thật sự có nỗi khổ tâm..." Trần Thiên Thành thở dài, có vẻ có chút bất đắc dĩ.

"Ngươi muốn nói nhi tử ngươi không chịu ra khỏi cửa, đúng không? Nếu một lão sư ngay cả để nhi tử ngươi ra khỏi cửa cũng không làm được, ngươi cảm thấy lão sư này có giá trị sao?" Hạ Chí lại ngắt lời Trần Thiên Thành, "Đợi khi nhi tử ngươi trở thành học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật, nói cho đúng, là chờ khi hắn ta trở thành đệ tử của ta, dĩ nhiên đó sẽ là vấn đề của ta, không cần ngươi lo lắng."

"Hạ lão sư, ngươi… ngươi muốn nói ngươi có cách để nhi tử ta rời khỏi nhà?" Trong giọng nói của Trần Thiên Thành đã có thêm chút kích động.

"Không có học sinh ta dạy không được, chỉ có học sinh ta không muốn dạy." Hạ Chí không nhanh không chậm nói, sau đó, hắn quay về phía Thu Đồng, "Đồng Đồng, nói với Trần tiên sinh chuyện bán đấu giá chỉ tiêu lớp thiên tài đi, danh ngạch chỉ có một, chúng ta không thể bảo đảm nhất định sẽ để nhi tử của hắn ta đến học."

Mặt Thu Đồng tràn đầy hắc tuyến, thật ra, chuyện gia hỏa này không chịu làm gia sư tại nhà vẫn khiến nàng rất vui vẻ, nhưng rõ ràng tên hỗn đản này còn nhớ kỹ chuyện bán đấu giá danh ngạch, hắn không thể sảng khoái một chút, trực tiếp để nhi tử của thủ phủ người ta tới trường học sao?

"Này… Thu Đồng tiểu thư, hiện tại chỉ tiêu tuyển sinh của trường các ngươi rất hiếm sao?" Trần Thiên Thành cũng bày ra vẻ mặt rất kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment