Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 143 - Chương 143: Danh Ngạch Bạn Gái Ta Cũng Rất Hiếm (1)

Chưa xác định
Chương 143: Danh ngạch bạn gái ta cũng rất hiếm (1)

Chỉ tiêu tuyển sinh rất ít?

Chỉ tiêu tuyển sinh của trường trung học phổ thông Minh Nhật sao có thể ít?

"Trần lão tiên sinh, đúng là hiện tại hơi ít thật." Nhưng Thu Đồng vẫn trả lời một cách rất trái với lương tâm như vậy, chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng không thể hủy đài của Hạ Chí. Tuy trong lòng nàng còn đang mắng Hạ Chí, nhưng biểu hiện bên ngoài, nàng còn chưa tới mức phải đứng ở trận tuyến đối nghịch với hắn. Dù sao thì không nói tới việc tư, trên mặt công, hai người thật sự đang đứng trên cùng một đường thẳng.

Hơi dừng lại một chút, Thu Đồng lại bổ sung: "Trần lão tiên sinh, thật ra nói chỉ tiêu tuyển sinh rất ít chỉ là cách nói tương đối, nói tóm lại, thật ra trường trung học phổ thông Minh Nhật vẫn luôn không tuyển đủ chỉ tiêu, nhưng ngươi hy vọng nhi tử ngươi có thể trở thành học sinh của Hạ lão sư, vậy chỉ tiêu tuyển sinh thật sự ít."

Nói đến đây, Thu Đồng vẫn cảm thấy lời giải thích này chưa được tốt, lại bổ sung: "Trần lão tiên sinh, là như vậy, Hạ lão sư chỉ phụ trách dạy thể dục ở hai lớp là lớp một khối mười hai và lớp sáu khối mười hai, đồng thời còn kiêm chủ nhiệm của hai lớp học này. Bởi vì phương thức dạy học của Hạ lão sư tương đối đặc sắc, cần hao phí càng nhiều tinh lực hơn, quá nhiều học sinh, sợ hắn sẽ bận bịu quá mức. Bởi vậy ta và hắn đã thống nhất từ trước, sẽ không tăng thêm học sinh trong hai lớp này."

"Thì ra là vậy." Rốt cục Trần Thiên Thành cũng hiểu được, sau đó trong giọng nói của hắn ta mang theo chút khẩn cầu, "Thu Đồng tiểu thư, Hạ Chí lão sư, vậy các ngươi có thể dàn xếp một chút không?"

Thu Đồng thầm thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng có thể nói tới ngay cả nàng cũng tin, dường như nàng thật sự có ước hẹn gì đó với Hạ Chí.

"Trần lão tiên sinh, thật ra cũng không cần đặc biệt dàn xếp, bởi vì tuần trước Hạ lão sư vừa đuổi một đệ tử, cho nên hiện tại trong lớp một khối mười hai còn trống một vị trí." Giọng điệu của Thu Đồng đã biến thành tự nhiên vô cùng, "Chẳng qua, vì ta cho Hạ lão sư có quyền tự chủ rất lớn, cho nên, việc giao danh ngạch này cho ai là do Hạ lão sư quyết định."

Nói đến đây, Thu Đồng đưa mắt nhìn Hạ Chí, trong lòng lại mắng Hạ Chí vài câu, đồng thời mặt không đổi sắc tiếp tục nói: "Mà căn cứ ý của Hạ lão sư, hắn muốn bán đấu giá danh ngạch này."

"Cũng chỉ có một danh ngạch?" Trần Thiên Thành nói như lẩm bẩm: "Đúng là danh ngạch quá hiếm."

Nét mặt Thu Đồng tràn đầy cổ quái, vậy mà Trần Thiên Thành này lại tin tưởng việc chỉ tiêu tuyển sinh quá hiếm? Danh ngạch chỉ có một, không sai, nhưng người có hứng thú với danh ngạch này cũng chỉ có một mình Trần Thiên Thành.

"Thu Đồng tiểu thư, Hạ Chí lão sư, xin hỏi khi nào việc đấu giá danh ngạch này mới được tiến hành?" Lúc này Trần Thiên Thành lại mở miệng hỏi.

Thu Đồng đang định nói gì, lúc này, Hạ Chí lại mở miệng trước: "Ngươi lưu lại danh thiếp, chờ chúng ta báo tin là được."

"Tốt, đến lúc đó còn mời hai người nhất định phải báo cho ta biết." Lúc trước Trần Thiên Thành còn chưa đưa danh thiếp ra, lúc này rốt cục hắn ta cũng nhét danh thiếp vào tay Thu Đồng, mà sau đó, Trần Thiên Thành lại lấy ra một tấm danh thiếp đưa về phía Hạ Chí.

"Không cần, có việc gì cứ liên hệ với Đồng Đồng là được." Hạ Chí không thu danh thiếp, sau đó hắn trực tiếp hạ lệnh trục khách, "Hiện tại ngươi quay về trước đi."

"Vậy được, ta cáo từ trước." Trong lòng Trần Thiên Thành có cảm giác cổ quái không thể nói thành lời, nhưng hắn ta vẫn rất dứt khoát, rất nhanh đã rời khỏi phòng làm việc của Thu Đồng.

"Ngươi có bệnh sao? Nhất định muốn tổ chức buổi bán đấu giá gì đó, không thể trực tiếp nhận nhi tử của Trần Thiên Thành vào sao?" Trần Thiên Thành vừa đi, Thu Đồng đã nổi giận với Hạ Chí, "Vất vả lắm mới có cơ hội tốt như vậy..."

"Đúng vậy, vất vả lắm mới có cơ hội tốt như vậy, Trần Thiên Thành nhất định sẽ không bỏ qua." Hạ Chí không đợi Thu Đồng nói xong đã tiếp lời, sau đó dĩ nhiên là bẻ cong bản ý của Thu Đồng.

"Ngươi đừng dời đề tài của ta, ngươi thật cảm thấy việc đấu giá có ý nghĩa sao?" Thu Đồng tức giận nói: "Nếu ngươi muốn thừa cơ tuyên truyền cho trường chúng ta, cũng phải để nhi tử của Trần Thiên Thành tới trường chúng ta trước. Nếu không, thấy chúng ta lợi dụng hắn ta để tuyên truyền, rất có thể hắn ta sẽ đổi ý."

Hạ Chí không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm sườn mặt tuyệt mỹ của Thu Đồng, cứ việc cách mắt kính, nhưng Thu Đồng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt Hạ Chí có chút kỳ lạ, mà ánh mắt kỳ lạ này khiến Thu Đồng cảm thấy rất không thích ứng.

"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Thu Đồng có chút tức giận, tên hỗn đản này như đang dùng ánh mắt phi lễ nàng.

"Mỹ lệ hiệu trưởng, ngươi có biết, nhược điểm lớn nhất của ngươi chính là không đủ tự tin?" Hạ Chí nhìn Thu Đồng, vẻ mặt thành thật, "Ngươi cũng giống người khác, cũng cho rằng trường trung học phổ thông Minh Nhật là trường học kém nhất, nhưng lúc đầu ngươi không nên cho rằng như vậy."

"Ta chỉ nói thực tế!" Thu Đồng tức giận nói.

"Không, Đồng Đồng thân yêu, chỉ là ngươi không đủ tự tin." Hạ Chí lắc đầu, "Trường trung học phổ thông Minh Nhật trước đây thực sự là trường trung học phổ thông kém nhất, nhưng bây giờ, nó đã là trường trung học phổ thông tốt nhất, bởi vì nơi này có hiệu trưởng tốt nhất, còn có lão sư giỏi nhất."

"Lão sư giỏi nhất ngươi nói là chỉ chính ngươi sao?" Trong giọng nói của Thu Đồng có một tia châm chọc.

"Đúng vậy, ta chính là lão sư giỏi nhất." Hạ Chí rất nghiêm túc gật đầu, "Mà Đồng Đồng ngươi lại là hiệu trưởng tốt nhất. Trường học có hai người chúng ta, không thể nghi ngờ chính là trường học tốt nhất trên thế giới này, ngươi nên có tự tin như vậy."

Bình Luận (0)
Comment