Giống nhau như đúc, hoàn toàn giống nhau như đúc!
Hàn Tiếu hoài nghi hai mắt mình có vấn đề, bởi vì nàng nhìn thấy hai người giống nhau như đúc. Nam nhân vừa nói chuyện không chỉ tướng mạo giống Đoan Mộc An như đúc, ngay cả chiều cao, vóc người, thậm chí là cách trang điểm cũng đều giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả kiểu tóc cũng không có chút khác biệt!
Nếu nhất định phải tìm ra một chút bất đồng giữa hai bọn họ, đó chính là giọng nói, nam nhân mới vừa xuất hiện có giọng nói rất lạnh lùng, mà giọng nói của Đoan Mộc An lại tương đối ôn hòa.
"Ngươi… rốt cuộc các ngươi là song bào thai hay là cùng một người?" Rốt cục Hàn Tiếu cũng không nhịn được cất tiếng hỏi.
"Đoan Mộc Lương, ngươi thật đúng là âm hồn bất tán." Giọng nói của Đoan Mộc An nghe vẫn có chút ôn hòa như cũ, còn mang theo một loại từ tính rất đặc biệt, mà lời của hắn ta vừa ra, Hàn Tiếu đã biết rõ, hai người này thật không phải cùng một người, hơn phân nửa là song bào thai.
Hàn Tiếu không khỏi thầm than thở, cho dù hai người là song bào thai, cũng không cần phải mặc quần áo giống nhau chứ? Đặc biệt thoạt nhìn rõ ràng hai người bọn họ có quan hệ không tốt, nhưng lại hết lần này tới lần khác cứ thích ăn mặc giống đối phương như đúc, thật đúng là đầu óc có vấn đề.
"Để túi lại, sau đó cút ngay!" Giọng nói lạnh lùng của Đoan Mộc Lương vang lên lần nữa.
"Được rồi, gặp lại." Đoan Mộc Lương lộ vẻ kiên quyết vô cùng, lập tức lấy một chiếc túi từ trên người ra, đặt lên bàn, mà Hàn Tiếu vừa liếc mắt đã nhận ra đây đúng là túi của mình.
"Này… Đoan Mộc An, ngươi nói cái gì mà người khác trộm túi tiền của ta, thì ra là ngươi, ngươi đúng là kẻ vừa ăn cướp vừa la làng..." Hàn Tiếu có chút tức giận, trong lòng càng phiền muộn, nàng sớm đã biết sẽ không có soái ca nào vô duyên vô cớ đối xử tốt với nàng như vậy, náo nửa ngày, thì ra tên Đoan Mộc An này lại chính là tên trộm đã trộm mất túi tiền của mình!
"Hàn tiểu thư, thật ra, ngươi thực sự rất đẹp." Đoan Mộc An mỉm cười với Hàn Tiếu, mà nụ cười mê người này khiến Hàn Tiếu có mấy giây thất thần, đợi khi Hàn Tiếu phục hồi tinh thần lại thì, lại phát hiện Đoan Mộc An đã sớm tan biến không còn dấu tích.
Hàn Tiếu vội vàng cầm lấy túi từ trên bàn, nhanh chóng kiểm tra một chút, phát hiện chứng minh nhân dân thẻ ngân hàng đều còn đó, dường như không mất bất kỳ vật gì, trong lúc nhất thời nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vừa quay đầu, Hàn Tiếu lại phát hiện soái ca Đoan Mộc Lương mới tới lại có thể cũng xoay người chuẩn bị rời khỏi, vì thế nàng vội vàng kêu một tiếng: "Này, ngươi chờ một chút, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Hàn Tiếu cảm thấy chuyện này thật sự rất quỷ dị, đầu tiên là túi tiền của mình bị trộm, sau đó đột nhiên xuất hiện một soái ca có lòng tốt, kết quả trong lúc nàng đang ăn cơm Tây thật lãng mạn với soái ca này, lại có một soái ca khác xuất hiện, mà soái ca này lại nói cho nàng biết thật ra soái ca có lòng tốt trước đó là tên ăn trộm. Kết quả, tên trộm soái ca kia rời đi, mà soái ca mới vừa nhô ra này lại có thể cũng vô thanh vô tức chuẩn bị rời đi.
"Hàn tiểu thư, trong phim Mỹ, người như ngươi cùng lắm cũng chỉ có thể sống được nửa tập, ngươi nên cảm thấy may mắn vì đây không phải phim Mỹ, cho nên, thừa dịp ngươi còn sống, trở về làm luật sư của ngươi đi." Đoan Mộc Lương không quay đầu lại, giọng nói vẫn hờ hững như cũ, "Ngươi không thích hợp làm thám tử tư."
"Sao ngươi biết ta là luật sư..." Trong lòng Hàn Tiếu hơi bất mãn, đẹp trai thì ghê gớm lắm sao? Dựa vào cái gì mà nói nếu nàng trong phim Mỹ chỉ có thể sống được nửa tập? Chí ít cũng phải sống được một tập chứ?
"Ta còn biết ngươi mới vừa bán rẻ bạn thân ngươi." Rốt cục Đoan Mộc Lương cũng quay đầu lại, không chỉ có giọng điệu hờ hững, ánh mắt cũng rất lạnh lùng, "Hàn tiểu thư, có phải ngươi cảm thấy ngươi đang giúp bạn của ngươi? Nhưng trên thực tế, Đoan Mộc An đã dựa vào sự giúp đỡ của ngươi mà lừa được số điện thoại cùng với tài khoản ngân hàng của bạn ngươi, hắn ta có thể tìm tới bạn ngươi bất cứ lúc nào. Tin tưởng ta, hắn ta không muốn theo đuổi người bạn kia của ngươi."
Nói xong đoạn này, Đoan Mộc Lương xoay người lần nữa, nhanh chóng rời khỏi. Mà Hàn Tiếu lại đứng ở đó, đầu óc hơi hỗn loạn, đột nhiên nàng phát hiện, Đoan Mộc Lương không nói sai, nàng dùng điện thoại di động của Đoan Mộc An gọi điện thoại cho Thu Đồng, Thu Đồng còn chuyển một vạn tệ cho Đoan Mộc An, nhìn như Đoan Mộc An đang có lòng tốt hỗ trợ nàng, nhưng trên thực tế, Đoan Mộc An đã chiếm được tin tức trọng yếu của Thu Đồng.
"Này..." Hàn Tiếu còn muốn hỏi cái gì, nhưng ngẩng đầu lại phát hiện Đoan Mộc Lương đã không thấy đâu nữa. Ngay sau đó nàng lại nhớ tới chuyện trọng yếu hơn, "Không xong, Thu Đồng, ta phải nhắc nhở nàng một chút!"
Bên bờ hồ Minh Nhật, lại có một mỹ nữ xuất hiện bên cạnh ghế dài Hạ Chí đang nằm, chẳng qua, ở trong mắt người khác, mỹ nữ này xuất hiện lại rất bình thường, bởi vì mỹ nữ này chính là băng sơn hiệu trưởng của trường trung học phổ thông Minh Nhật, Thu Đồng.
"Đứng lên!" Hiển nhiên hiện tại Thu Đồng rất không vui, nàng đứng bên cạnh ghế dài, từ trên cao nhìn xuống Hạ Chí.
"Đồng Đồng, ngươi đã đến rồi." Hạ Chí mở mắt, nở nụ cười xán lạn, "Quả nhiên vẫn là muốn Đồng Đồng càng đáng tin, ta vừa muốn Đồng Đồng, Đồng Đồng ngươi đã xuất hiện."
"Ta kêu ngươi đứng lên cho ta!" Thu Đồng nghiến răng nghiến lợi.
"Đồng Đồng, ta đang ngủ trưa." Hạ Chí rất nghiêm túc trả lời.
"Muốn ngủ thì ngươi về phòng ngủ!" Thu Đồng hừ lạnh một tiếng, "Nói chung hiện tại ngươi đứng lên cho ta!"
"Đồng Đồng, là ngươi không để ta vào phòng ngươi ngủ." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Nếu không phải ngươi đuổi ta ra, ta cũng không cần ngủ chỗ này!"