Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 152 - Chương 152: Tối Đa Chỉ Có Thể Sống Nửa Tập (2)

Chưa xác định
Chương 152: Tối đa chỉ có thể sống nửa tập (2)

"Ta kêu ngươi quay về phòng của chính ngươi ngủ!" Thu Đồng tức giận, sao tên hỗn đản này không đi dạy ngữ văn đi? Cả ngày cố ý xuyên tạc lời của người khác!

Ha ha!

Cách đó không xa, có nữ sinh lại bật cười, mười giây đồng hồ sau, một tin tức lập tức xuất hiện trên diễn đàn Minh Nhật: "Hạ lão sư bị mỹ nữ hiệu trưởng đuổi ra khỏi phòng, không thể không ngủ trưa trên ghế dài bên hồ, nhìn ra đêm nay Hạ lão sư vẫn phải ngủ ven hồ như cũ."

"Honey, ngươi có cần ngồi trước một hồi không?" Hạ Chí cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề ngủ ở nơi nào với Thu Đồng.

"Không ngồi!" Thu Đồng rất tức giận, "Ta tới để nói cho ngươi biết, muốn đuổi việc lão sư nào không phải do ngươi quyết định, hiện tại việc này do Phương chủ nhiệm chịu trách nhiệm. Còn có, cho dù có nữ lão sư dụ dỗ ngươi, ta cũng sẽ không vì lý do này mà đuổi việc nàng, ta đã nói xong, ngươi tiếp tục nằm đây ngủ tới khi bầu trời tối đen đi!"

"À, nói như vậy sau khi trời tối là ta có thể tới phòng Đồng Đồng ngươi ngủ." Hạ Chí bày ra dáng vẻ rất cao hứng.

"Ngươi tiếp tục ngủ tới hừng sáng!" Thu Đồng cắn răng nói xong câu đó liền xoay người rời đi, chỉ là mới đi được hai bước, điện thoại di động của nàng đã đổ chuông.

Người gọi điện thoại tới chính là Hàn Tiếu, mà điện thoại vừa được kết nối, Hàn Tiếu đã bùm bùm nói một đống lớn, Thu Đồng nghe mà sửng sốt.

"Tiếu Tiếu, ngươi chậm một chút, nói cho rõ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?" Thu Đồng không nhịn được ngắt lời Hàn Tiếu.

"Được rồi, là ta quá gấp, Thu đại tiểu thư, những lời ta sắp nói với ngươi, ngươi ngàn vạn lần không nên không tin." Rốt cục Hàn Tiếu cũng phát hiện nóng ruột không cách nào nói rõ chuyện này, thế là nàng bắt đầu nói lại cặn kẽ những chuyện nàng vừa gặp ra, không sót một chữ, cuối cùng nàng lại hỏi: "Thu đại tiểu thư, lúc này ngươi nghe rõ chưa?"

"Đã hiểu rõ, ngươi muốn nói người tên Đoan Mộc An kia có thể sẽ gây bất lợi cho ta, đúng không?" Thu Đồng cũng không ngu ngốc, lúc này đương nhiên nàng có thể hiểu được.

"Hẳn là như vậy, chẳng qua hơn phân nửa mục tiêu chân chính của hắn là bạn trai ngươi Hạ Chí, hiện tại ta đã có thể xác định bạn trai ngươi không phải người bình thường, tốt nhất ngươi nên nhắc nhở hắn một chút." Hàn Tiếu nói đến đây lại dừng một hồi, "Ôi, đúng rồi, Thu đại tiểu thư, ta lén nói cho ngươi, nếu như bạn trai ngươi không thể bảo vệ ngươi, ngươi tự mình chạy trốn đi, đừng để ý tới hắn."

"Đã nói đó không phải bạn trai ta!" Thu Đồng tức giận nói: "Được rồi, Tiếu Tiếu, có một câu Đoan Mộc Lương kia nói đúng, ngươi không thích hợp làm thám tử tư, nói chung ngươi tranh thủ thời gian trở về đi, tiếp tục ở đó ngươi sẽ xảy ra chuyện thật."

"Đã biết, ta sẽ mau chóng trở về." Hàn Tiếu lên tiếng, "Thu đại tiểu thư, tạm thời không nghe ngươi nói nữa, ta đi mua vé máy bay ngay."

Hàn Tiếu rất nhanh đã cúp điện thoại, trong lòng Thu Đồng mơ hồ hơi bất an, bởi vì nàng luôn cảm thấy, rất có thể Hàn Tiếu sẽ không lập tức quay lại.

Nhìn nhìn Hạ Chí một bộ thoải mái thư thích nằm trên ghế dài bên hồ cách đó không xa, Thu Đồng lại có chút tức giận, từ sau khi tên khốn nạn này xuất hiện ở trường học, phiền toái nàng gặp được như tăng với cấp số nhân, hiện tại Hàn Tiếu và nàng đều vì gia hỏa này mà có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, thế mà hắn vẫn còn nằm nơi đó, thoải mái mà ngủ!

Thu Đồng vốn muốn rời đi lại giẫm lên giày cao gót nặng nề bước trở về bên cạnh ghế dài.

"Ngươi có biết một người tên Đoan Mộc An không?" Thu Đồng vô thức thấp giọng, lời này cũng chỉ có Hạ Chí mới có thể nghe được.

"Suỵt!" Hạ Chí vốn đang một bộ thư giãn thích ý bỗng nhiên ngồi dậy, vẻ mặt khẩn trương, "Đồng Đồng, nhỏ giọng một chút, đến, qua đây ngồi xuống."

Thu Đồng hơi do dự một chút, rốt cục vẫn ngồi xuống bên cạnh Hạ Chí, sau đó tiếp tục hỏi: "Ngươi biết Đoan Mộc..."

"Suỵt, đừng nói ra tên của hắn ta." Hạ Chí vẫn có vẻ rất khẩn trương như cũ, giọng nói cũng rất nhỏ, "Trong truyền thuyết, mỗi một nam nhân nói ra tên của hắn ta đều phải chết, về phần nữ nhân..."

Hạ Chí không nói hết, chỉ có điều thoạt nhìn vẻ mặt hắn ít nhiều cũng có chút quỷ dị.

"Nữ nhân thì sao?" Thu Đồng không nhịn được hỏi, trong lòng lại có chút buồn bực, dường như đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tên hỗn đản Hạ Chí này khẩn trương như thế, lẽ nào Đoan Mộc An kia thật đáng sợ như vậy sao?

"Kết cục của nữ nhân ta không thể nói ra, nói chung là, Đồng Đồng, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, người kia là tên biến thái, không, ngay cả tên biến thái cũng cảm thấy hắn ta rất biến thái." Giọng điệu của Hạ Chí trầm thấp, "Đúng rồi, Đồng Đồng, sao ngươi biết cái tên này?"

"Không phải ngươi không gì không biết sao?" Thu Đồng không nhịn được châm chọc Hạ Chí một câu, nhưng sau đó, nàng vẫn lập tức bổ sung: "Hàn Tiếu nói với ta."

Ngay sau đó, Thu Đồng vẫn nhỏ giọng kể lại những chuyện Hàn Tiếu đã gặp phải cho Hạ Chí nghe, mà vì hiện tại hai người ngồi cùng một chỗ, khi thì thầm khoảng cách cũng rất gần, vì vậy, trên diễn đàn Minh Nhật lại lập tức xuất hiện một tấm hình, chính là hình ảnh hai người nhìn như rất thân mật, còn có một câu bình luận: "Bởi vì cái gọi là đầu giường đánh nhau ghế dài hợp, đêm nay Hạ lão sư không cần ngủ bên hồ."

"Hỏng rồi, hỏng rồi, Đồng Đồng, lần này thật sự lớn chuyện, ngươi lại có thể bị tên biến thái kia theo dõi." Hạ Chí lộ vẻ rất khẩn trương, "Ta có chút thù oán với tên biến thái kia, thật ra ta tới nơi này cũng là vì trốn hắn ta, không nghĩ tới vẫn bị hắn ta tìm tới cửa. Lần này phiền phức thật rồi. Xem ra, không có biện pháp, Đồng Đồng, hiện tại chúng ta chỉ còn một con đường có thể đi!"

Bình Luận (0)
Comment