"Một con đường cuối cùng? Là gì?" Thu Đồng vô thức hỏi một câu, nàng luôn cảm thấy có điểm gì là lạ, tên khốn nạn này đột nhiên trở nên có gì đó rất không đúng, thật chẳng lẽ là bị Đoan Mộc An dọa sợ? Nhưng nàng luôn cảm thấy không giống như vậy, hoặc có lẽ là, thật ra nàng cũng không hy vọng là như vậy.
Tuy Hạ Chí luôn luôn không kiêng nể gì khiến nàng rất tức giận, nhưng bây giờ đột nhiên Hạ Chí trở nên có chút nhát gan như vậy, càng khiến nàng không quen. Vì thế nàng luôn hoài nghi, hẳn trong này còn có vấn đề gì đó, có phải tên hỗn đản Hạ Chí này đang giả bộ không?
Nhưng muốn nói giả bộ, hắn giả bộ cũng quá giống đi?
"Đồng Đồng thân yêu, tuy ta rất thích làm một lão sư, nhưng vì nghĩ cho an toàn của ngươi, ta quyết định từ bỏ tất cả những gì ta có được hiện tại, từ bỏ nhiều đệ tử thích ta như vậy, cũng từ bỏ nhiều nữ lão sư xinh đẹp như vậy. Ta quyết định cùng ngươi triền triền miên miên đến thiên nhai..." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc, mà Thu Đồng rốt cục cũng không nhịn được gắt lời hắn: "Nói điểm chính!"
"Đồng Đồng, chúng ta bỏ trốn đi!" Rốt cục Hạ Chí cũng nói ra trọng điểm, hắn nhìn Thu Đồng, thoạt nhìn tương đối thành khẩn, "Chúng ta nhất định phải rời khỏi nơi này, nếu không, đợi khi tên biến thái Đoan Mộc An kia đến, ngươi sẽ phiền lớn, ta biết đối với ta, đây là hy sinh rất lớn, nhưng vì ngươi ta có thể buông bỏ tất cả..."
"Quỷ mới có thể bỏ trốn với ngươi!" Thu Đồng nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên tên hỗn đản này muốn nhân cơ hội đùa giỡn nàng, chẳng trách nàng cảm thấy có điểm gì đó không đúng.
Nhớ tới câu Hàn Tiếu để nàng tự bỏ chạy, Thu Đồng lại tàn nhẫn trừng mắt nhìn Hạ Chí, nói: "Cho dù ta muốn chạy, cũng phải chạy một mình!"
"Một mình?" Hạ Chí lắc đầu cảm khái, "Vợ chồng vốn như chim cùng rừng, tai họa đến tự sải cánh bay, quả thực là như vậy!"
Thu Đồng lập tức muốn mắng người, ai là vợ chồng với tên hỗn đản này?
Chỉ có điều Thu Đồng còn chưa mắng, Hạ Chí lại nói tiếp: "Cũng may, hiện tại chúng ta còn chưa phải vợ chồng, cho nên, ta sẽ không tự mình chạy."
"Hiện tại ngươi có thể nghiêm túc một chút sao? ốt cuộc Đoan Mộc An kia là ai? Mới vừa rồi những lời ngươi nói đều là chuyện ma quỷ đúng không?" Thu Đồng quyết định không mò mẫm với Hạ Chí nữa, hiện tại nàng muốn biết rõ có phải bản thân mình đang gặp nguy hiểm thật không.
"Được rồi, Đồng Đồng thân yêu, tuy ta muốn bắt cóc ngươi về làm lão bà, thế nhưng, Đoan Mộc An thật sự là một tên biến thái, như vậy, vấn đề đã đến, Đồng Đồng ngươi thật không chịu theo ta bỏ trốn sao?" Hạ Chí vẫn bày ra gương mặt nghiêm túc khiến Thu Đồng vốn không nhìn ra rốt cục hắn nói là thật hay đang nói xạo.
"Nếu Đoan Mộc An kia thực sự lợi hại như vậy, cho dù ta rời khỏi nơi này, hắn ta vẫn có thể tìm tới ta, chuyện này ngươi nghĩ ta không hiểu sao?" Thu Đồng hừ lạnh một tiếng, "Cho nên mặc kệ ngươi nói là thật hay giả, ta đều sẽ không rời khỏi đây!"
"Đồng Đồng, ngươi biết không?" Hạ Chí nhìn Thu Đồng, vẻ mặt thành thật, "Có đôi khi, ta thật hy vọng ngươi có thể ngực to mà không có não."
"Ngươi mới không có não, ngươi mới là bệnh thần kinh!" Thu Đồng tức giận không thôi, tên hỗn đản này đang nói tiếng người sao? Cho dù những lời này ý bảo nàng không ngu ngốc, nhưng từ trong miệng hắn nói ra, nghe thế nào cũng thấy kỳ quái như vậy?
"Đồng Đồng, ngươi đã không chịu theo ta bỏ trốn, vậy chúng ta thật sự chỉ còn lại một con đường cuối cùng." Giọng điệu của Hạ Chí trở nên nghiêm túc lên, "Tuy Đoan Mộc An lợi hại, nhưng thật ra, ta vẫn có thể đối phó với hắn ta, chẳng qua, muốn bảo vệ ngươi cũng không dễ dàng như vậy, cho nên chúng ta chỉ có một lựa chọn."
"Lại là lựa chọn gì?" Mặc dù Thu Đồng biết cái gọi là lựa chọn này hơn phân nửa không phải chuyện tốt, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi một chút.
"Đồng Đồng thân yêu, chúng ta ở chung đi." Hạ Chí nhìn Thu Đồng, thần tình kia càng thêm thành khẩn, "Như vậy cho dù là ban ngày hay buổi tối, bất luận là gió thổi hay mưa rơi, bất luận là trời trong hay sét đánh, bất cứ lúc nào ta cũng có thể ở bên cạnh ngươi..."
"Ngừng!" Thu Đồng lại không thể nhịn được nữa, biết ngay tên hỗn đản này không có chuyện gì tốt, không phải bỏ trốn thì chính là ở chung, tên hỗn đản này vốn đang dùng Đoan Mộc An để hù dọa nàng!
"Đồng Đồng, đây thật sự là lựa chọn cuối cùng, Đoan Mộc An là tên biến thái, còn là loại rất biến thái trong biến thái!" Hạ Chí bày ra dáng vẻ thành khẩn thấm thía, "Nếu ngươi cảm thấy tốc độ phát triển tình cảm của chúng ta hơi nhanh một chút, thật ra cũng không việc gì, cùng lắm thì chúng ta không ngủ cùng nhau, ngươi ngủ sofa ta ngủ giường, hoặc ta ngủ giường ngươi ngủ dưới đất, ta cũng không ngại..."
"Hạ Chí, tên hỗn đản chết tiệt ngươi có thể có chút thành ý không?" Thu Đồng nghiến răng nghiến lợi, ngay cả nàng ngủ sofa hắn ngủ giường mà hắn cũng có thể nói ra được.
"Ta rất có thành ý mà, ta không thích ngủ giường." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, khiến Thu Đồng hận không thể đẩy tên gia hỏa này xuống hồ, cho hắn chết đuối!
"Nếu ngươi thật sự có thành ý, ngươi phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này, ta không quan tâm rốt cuộc tên Đoan Mộc An kia là ai, dù sao thì phiền phức cũng do ngươi rước lấy, ngươi phải chịu trách nhiệm giải quyết, không liên quan gì tới ta!" Thu Đồng lạnh mặt, "Ta sẽ coi như bản thân vốn không biết Đoan Mộc An, ta cũng lười đi hỏi trước đây rốt cuộc ngươi làm gì, dù sao thì ngươi cũng sẽ không nói thật!"
Nói xong đoạn này, Thu Đồng lại đứng dậy rời khỏi ghế dài, giẫm lên giày cao gót lộc cộc rời đi. Nàng cảm thấy mình hoàn toàn không cách nào trao đổi với Hạ Chí, trong miệng tên hỗn đản này vốn không có mấy câu là nói thật!