Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 158 - Chương 158: Giáo Viên Thể Dục Mới (2)

Chưa xác định
Chương 158: Giáo viên thể dục mới (2)

Nhưng vấn đề là, những vận động viên giải nghệ trong danh sách này cũng không phải vận động viên giải nghệ bình thường.

"Vận động viên đã giải nghệ đúng là tốt thật, nhưng vấn đề là những người này đều là người tàn tật!" Thu Đồng đang đứng bên cạnh không thể nhịn được nữa, tên hỗn đản này quá mơ tưởng hão huyền, trong danh sách sáu trang này, tình trạng tàn tật tốt nhất cũng là thiếu mất nửa cánh tay, còn có một người ngồi trên xe lăn, có một người mất một chân, còn có một người thậm chí chỉ còn lại một chân, cho dù những người này đã từng rất ưu tú, cho dù bọn hắn đều từng là vận động viên xuất sắc, nhưng hiện tại, sao bọn hắn có thể làm lão sư được?

"Đồng Đồng, bọn hắn không tàn tật." Hạ Chí nhìn Thu Đồng, sắc mặt rất chân thành, hắn cầm danh sách lên, lấy một tờ giấy trong đó đưa cho Thu Đồng, "Người này thiếu nửa cánh tay, nhưng tốc độ bơi lội của hắn ta nhanh hơn bất kỳ học sinh nào trong trường chúng ta, toàn bộ giáo viên thể dục trong thành phố Thanh Cảng, trừ ta ra, cũng không người nào có thể vượt hắn ta."

Lại đưa một trang giấy khác cho Thu Đồng, Hạ Chí tiếp tục nói: "Người này mất đi hai tay và một chân, nhưng sau khi hắn ta gắn chi giả, thành tích chạy nước rút của hắn ta vẫn xuất sắc hơn mỗi học sinh và mỗi giáo viên thể dục như cũ."

Đặt mấy tờ giấy còn lại vào tay Thu Đồng, vẻ mặt Hạ Chí vẫn nghiêm túc như cũ: "Mấy người còn lại, bọn hắn vốn từng là vận động viên ưu tú nhất, ở hạng mục mà bọn hắn am hiểu, không người nào là đối thủ của bọn hắn, mà bây giờ, bọn hắn vẫn rất xuất sắc như cũ, nhưng ta lựa chọn bọn hắn không chỉ vì nguyên nhân này, mà là vì từ đầu đến cuối, bọn hắn chưa từng coi mình là người tàn tật, bọn hắn cũng không đi tham gia đại hội thể dục thể thao dành cho người tàn tật, bọn hắn vẫn hy vọng bản thân mình còn là người bình thường, có thể sống, có thể vận động như một người bình thường."

Phương Đắc Thắng đang đứng bên cạnh bất mãn trong lòng đã biến mất từ lúc nào không biết, đột nhiên hắn ta bắt đầu ý thức được, Hạ lão sư này nhìn như làm theo ý mình, dường như làm việc toàn bằng hứng thú, nhưng trên thực tế, thoạt nhìn mỗi một việc hắn làm đều đã được hắn suy nghĩ cặn kẽ.

"Những lời ngươi nói đều là thật?" Tức giận trong lòng Thu Đồng cũng gần như đã biến mất, giọng điệu không tự chủ được hòa hoãn lại, nếu như những lời Hạ Chí nói đều là sự thật, vậy có lẽ mấy người này chỉ tàn tật trên mặt thân thể, nhưng trên thực tế, đúng là bọn họ càng mạnh hơn rất nhiều người bình thường. Co dù bọn họ có thích hợp làm giáo viên thể dục hay không, nhưng chí ít bọn họ cũng đáng được tôn trọng.

Thu Đồng không tự chủ đực nghĩ đến người què làm bảo vệ miễn phí kia, vì vậy nàng lại hỏi một câu: "Lẽ nào bọn hắn cũng giống người què bảo vệ cửa?"

"Không, người què là độc nhất vô nhị." Hạ Chí lắc đầu, "Những người này không xuất sắc như người què, cho nên bọn hắn chỉ có thể làm giáo viên thể dục, nhưng tin tưởng ta, ngoại trừ ta, không người nào có thể làm giáo viên thể dục xuất sắc hơn bọn hắn."

"Phương chủ nhiệm, ngươi cảm thấy thế nào?" Thật ra Thu Đồng đã có chút dao động, chỉ có điều lúc này, nàng cảm thấy vẫn nên trưng cầu ý kiến của Phương Đắc Thắng thì tốt hơn.

"Hiệu trưởng, Hạ lão sư, ta nghĩ chúng ta có thể thử xem." Thật ra Phương Đắc Thắng vẫn có chút do dự, nhưng nếu Hạ Chí đã hy vọng có thể làm như vậy, hơn nữa rõ ràng Thu Đồng đã bị thuyết phục, vậy hắn ta có phản đối cũng không còn ý nghĩa quá lớn.

Do dự một chút, Phương Đắc Thắng còn nói thêm: "Ngộ nhỡ bọn hắn không thể làm giáo viên thể dục, ta nghĩ Hạ lão sư có thể chia sẻ công việc dạy học với bọn hắn."

"Tốt, cứ làm như thế đi, trước hết mời những người này tới đây, nếu có vấn đề, cứ để Hạ lão sư chịu trách nhiệm là được." Thu Đồng lập tức cảm thấy ý kiến này hay cực, nếu sáu người kia xảy ra vấn đề, đến lúc đó nàng có thể trực tiếp khiến tên hỗn đản Hạ Chí này mệt chết!

"Ta không có vấn đề, Phương chủ nhiệm, ngươi đi gọi điện thoại cho bọn hắn, báo bọn hắn ngày mai đến trường học báo danh đi." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Nhớ kỹ, đồng thời báo tin cho các giáo viên thể dục khác, để tất cả bọn hắn cút đi trước ngày mai."

"Cái kia… hiệu trưởng, về phần tiền lương của giáo viên thể dục mới..." Phương Đắc Thắng bắt đầu cảm thấy khó khăn, dù sao mấy người kia cũng từng là vận động viên ưu tú, nếu trả tiền lương quá thấp dường như không tốt, nhưng nếu trả quá cao, hắn ta lại cảm thấy không có lợi lắm.

"Tiền lương cứ trả theo tiêu chuẩn bình thường của trường chúng ta là được." Hạ Chí tiếp lời, "Trên thực tế, cuộc sống của bọn hắn cũng đều không tệ lắm, thứ bọn hắn cần không phải tiền, bọn hắn chỉ cần làm một người bình thường, khi ngươi gọi điện thoại cho bọn hắn, nếu bọn hắn không muốn đến, ngươi nhớ phải nói cho bọn hắn biết, ở trường trung học phổ thông Minh Nhật, bọn hắn có thể chứng minh mình không phải người tàn tật."

"Hạ lão sư, ta hiểu ý của ngươi." Phương Đắc Thắng khẽ gật đầu, sau đó lại cầm lấy tập tư liệu xoay người chuẩn bị rời khỏi.

Chỉ là vừa đi đến cửa phòng, đột nhiên hắn ta lại nghĩ tới một việc, thế là hắn ta dừng bước lại, xoay người nhìn Hạ Chí: "Đúng rồi, Hạ lão sư, chuyện huấn luận viên đội bóng rổ sẽ chọn một trong số bọn họ sao?"

Phương Đắc Thắng hỏi như vậy là có nguyên nhân, trong số sáu người kia, quả thật có một người đã từng là cầu thủ bóng rổ.

"Cũng không phải." Hạ Chí lại lắc đầu, "Phương chủ nhiệm, chuyện huấn luận viên đội bóng rổ ta đã sắp xếp ổn thỏa, ngày mai vị huấn luận viên đội bóng rổ này sẽ một lần nữa xây dựng đội bóng rổ."

"Vậy, được, ta đi trước." Phương Đắc Thắng mang theo nghi ngờ rời đi, mà sau khi hắn ta rời đi, Thu Đồng cũng không nhịn được hỏi: "Không phải ngươi định để bản thân mình làm huấn luận viên đội bóng rổ đấy chứ?"

Bình Luận (0)
Comment