"Không, Mạc Ngữ, đầu óc ngươi không có vấn đề." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh, "Chỉ là có đôi khi nó sẽ thất thần."
Dừng lại một chút, Hạ Chí tiếp tục nói: "Mỗi người đều có thời gian thất thần, chẳng qua, người thường khi đại não thất thần sẽ chỉ nghĩ tới một ít chuyện khác, nhưng ngươi lại không giống, khi đầu óc ngươi thất thần sẽ bắt đầu tự động tiếp thu đủ loại tin tức, vô thức đi xử lý tính toán những tin tức này, sau đó đột nhiên ngươi lại cảm giác được vô số tin tức hiện ra trong não, để ngươi lập tức cảm thấy mất khống chế. Cho nên Mạc Ngữ, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi không thể mất tập trung, ngươi nhất định phải nắm giữ quyền chủ động, khiến đầu óc ngươi mỗi thời mỗi khắc đều nằm trong tầm khống chế của ngươi."
"Thế nhưng Hạ lão sư, ta không biết nên khống chế nó như thế nào, mỗi khi ta nhìn thấy một ít gì đó, hoặc nghe được một số giọng nói, đại não đều sẽ tự động bắt đầu sưu tầm số liệu, sau đó tiến hành tính toán, tiến hành phán đoán, hết thảy tất cả dường như không phải ta chủ động tiến hành." Trong giọng điệu của Mạc Ngữ có từng chút mê hoặc.
"Không, thật ra hết thảy vẫn do ngươi chủ động tiến hành, chỉ là ngươi không hề ý thức được mà thôi." Giọng điệu của Hạ Chí vẫn bình tĩnh như cũ, "Mạc Ngữ, hãy tưởng tượng đầu óc ngươi là một chiếc máy tính, bất luận là tiếp thu tin tức hay là xử lý tin tức đều cần tuyên bố mệnh lệnh tương ứng, mà ngươi chính là người sử dụng máy tính, toàn bộ những mệnh lệnh này đều được ngươi quyết định, ngươi không biết nên khống chế như thế nào chỉ vì đầu óc ngươi sẽ theo bản năng tuyên bố những mệnh lệnh này, mà hiện tại chuyện ngươi phải làm chính là khống chế loại bản năng này của ngươi, ngươi cần để tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của ngươi, có thể việc này cần một ít thời gian để thích ứng, nhưng ta tin tưởng ngươi có thể làm được..."
"Hạ lão sư, ta hiểu được." Vào lúc này, giọng nói của Mạc Ngữ lại vang lên, "Ta đã có thể làm được."
Hạ Chí dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Mạc Ngữ, hiển nhiên, biểu hiện của Mạc Ngữ lại một lần nữa khiến hắn ngoài ý muốn.
"Mạc Ngữ, nhớ kỹ một việc, mặc dù là máy tính cũng cần thường xuyên tắt điện, đầu óc của ngươi mỗi ngày đều phải được nghỉ ngơi đầy đủ." Khi Hạ Chí nói câu này, trong giọng nói có một tia dị dạng, chẳng qua, rất nhanh hắn đã khôi phục bình thường.
"Hạ lão sư, ta biết rồi." Mạc Ngữ nhẹ nhàng lên tiếng.
Hạ Chí không thèm nhắc lại, cũng sẽ không cùng luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ với Mạc Ngữ. Hắn đứng trên đường chạy, nhìn Mạc Ngữ tiếp tục lấy một loại tư thế mỹ lệ lại tinh chuẩn không gì sánh được chạy trên đường chạy, ánh mắt hắn có một chớp mắt hoảng hốt, Mạc Ngữ tiến bộ cực nhanh, vượt khỏi dự tính của hắn, mà tiềm lực của Mạc Ngữ cũng vượt khỏi dự tính của hắn.
"Hạ lão sư thật lợi hại, hình như chỉ nói nói mấy câu, Mạc Ngữ đã khôi phục bình thường."
"Đương nhiên, còn phải nói nữa sao, Hạ lão sư thật trâu bò vô song!"
"Đáng tiếc ta không phải thiên tài cũng không phải thổ hào, ta thực sự muốn học tiết thể dục của Hạ lão sư."
"Đừng hy vọng, chẳng qua nghe nói hôm nay giáo viên thể dục mới sẽ đến, những lão sư kia đều do Hạ lão sư tìm đến, hẳn cũng rất tốt."
"Ta cũng cảm thấy như vậy, có lẽ Hạ lão sư sẽ không tùy tiện tìm mấy lão sư nát tới đây..."
Trong lúc các học sinh nghị luận ầm ĩ, ở lối vào sân vận động có sáu người xuất hiện, chẳng qua, hiện tại sự chú ý của mọi người đều đặt trên người Mạc Ngữ, vì thế thoạt nhìn sáu người này có vẻ không giống người thường, nhưng vẫn không khiến mọi người chú ý, trừ một người.
Hạ Chí không nhanh không chậm đi về phía sáu người này, đây là sáu nam nhân, trẻ tuổi nhất không tới ba mươi, lớn tuổi nhất, thoạt nhìn cũng đã gần năm mươi, mà sở dĩ nói thoạt nhìn những người này không giống người thường, là vì trong sáu người còn có một người ngồi trên xe lăn, hơn nữa một người khác, phần từ khuỷu tay trái trở xuống đã bị mất, mà những người còn lại, nếu quan sát kỹ, đều có thể nhìn ra thật ra thân thể của bọn hắn đều có tật.
"Nữ hài kia không tệ, thích hợp luyện tập chạy đường dài, ta có thể để nàng trở thành quán quân chạy đường dài."
"Tiết tấu của nàng rất tốt, mỗi một bước đều rất tinh chuẩn, ta tin tưởng nàng càng thích hợp để chơi bóng rổ hơn."
"Nếu nàng theo ta học bơi, thành tích nhất định sẽ rất tốt."
"Được rồi, chớ cướp người với ta, nàng là dự bị cho đội tuyển bóng chuyền quốc gia."
"Nếu nàng không theo thể thao thực sự rất đáng tiếc."
"Đội bóng đá nữ thành phố Thanh Cảng phải dựa vào nàng để chấn hưng."
Sáu người đều đang nhìn Mạc Ngữ, lúc này bọn họ đã bắt đầu ở đó cãi cọ.
Nhưng vào lúc này, giọng nói nhàn nhạt của Hạ Chí chen vào: "Đừng cãi cọ, Mạc Ngữ là đệ tử của ta, nàng chỉ biết một giáo viên thể dục là ta, các ngươi có tranh giành cũng vô dụng."
Đương nhiên những lời này cũng hấp dẫn lực chú ý của sáu người, vì vậy, một giây sau, sáu người đều nhìn về phía Hạ Chí.
"Trường trung học phổ thông Minh Nhật chỉ còn lại một giáo viên thể dục."
"Ta nghĩ, ngươi là Hạ Chí."
"Ngày hôm nay chúng ta cố ý tới từ sáng sớm."
"Bởi vì chúng ta nghe nói ngươi sẽ xuất hiện lúc này."
"Hiện tại, Hạ lão sư, ngươi hãy chứng minh với chúng ta rằng ngươi có tư cách để chúng ta làm phụ tá cho ngươi."
"Nếu ngươi không cách nào chứng minh, chúng ta sẽ cự tuyệt phần công việc này."
Sáu người mỗi người một câu, giống như đã sớm tập luyện xong, hiển nhiên, trước đó sáu người này đã lén quen biết, nếu không, bọn họ đã không nói chuyện đều nhịp như vậy, hơn nữa đều tới nơi này từ sáng sớm.