"Ta biết, thế nhưng vậy thì đã sao?" Giọng điệu của Hạ Chí rất thản nhiên, vẫn mây trôi nước chảy, hiển nhiên, với hắn, đây hoàn toàn không phải vấn đề.
"Ngươi vẫn giống năm năm trước, vẫn không biết lượng sức, không coi ai ra gì!" Giọng điệu của Hạ Mạt lạnh như băng, hiển nhiên còn có chút tức giận.
"Đa tạ khích lệ." Hạ Chí không chút hoang mang trả lời một câu.
Hạ Mạt nhìn Hạ Chí, trong đôi mắt xinh đẹp kia không chỉ có lạnh băng, còn có thất vọng rất rõ ràng.
"Ta chỉ đến cảnh cáo ngươi, lần kế, khi gặp chuyện, nhớ kỹ phải báo cảnh sát!" Rốt cục Hạ Mạt cũng mở miệng lần nữa, mà nói xong câu đó, trong tay nàng lại nhiều thêm một tấm thiếp màu đen.
Ngón tay búng một cái, tấm thiếp bay về phía Hạ Chí, mà gần như đồng thời, Hạ Mạt trực tiếp quay đầu xe Halley, sau đó hóa thành một tia chớp màu đen đi xa.
Hạ Chí rất tùy ý vươn hai ngón tay kẹp lấy tấm thiếp bay tới.
Hạ Mạt, cảnh sát hình sự.
Trên thẻ chỉ có bốn chữ này, sau đó chính là một số điện thoại, có vẻ rất đơn giản.
"Ngươi biết rõ ta sẽ không báo cảnh sát." Hạ Chí lắc đầu, lẩm bẩm, "Nếu ta muốn tìm ngươi, sao phải cần gọi điện thoại cho ngươi?"
Cuối cùng nhìn thoáng qua biển rộng xa xa, Hạ Chí xoay người rời khỏi bãi biển, nhưng lần này, hắn cũng không ném tấm thiếp đi.
Mấy phút đồng hồ sau, Hạ Chí xuất hiện ở phòng bảo vệ trường trung học phổ thông Minh Nhật.
"Thời điểm thích hợp, ngươi có thể báo cảnh sát." Hạ Chí đưa tấm danh thiếp cho người què, sau đó lại xoay người rời khỏi.
Người què có chút khó hiểu, báo cảnh sát?
Nhìn nhìn cái tên phía trên, người què càng thêm mê hoặc, Hạ Mạt? Chẳng lẽ là nàng?
Một đêm này, trường trung học phổ thông Minh Nhật vẫn gió êm sóng lặng như cũ, nhưng ngày thứ hai, mới sáng sớm, trường trung học phổ thông Minh Nhật đã náo nhiệt lên, vẫn chưa tới sáu giờ, nhưng đồng hồ báo thức ở các túc xá đã vang lên không ngừng, sau đó bắt đầu có tiếng huyên náo ồn ào xuất hiện, không được 10 phút sau, vô số người đã tỉnh ngủ mắt nhập nhèm chạy về phía sân vận động.
Sáng sớm hôm qua, bọn hắn đã bỏ lỡ một màn Mạc Ngữ chạy bộ sáng sớm, ngày hôm nay, bọn hắn muốn tận mắt nhìn thấy cảnh chạy bộ đẹp mắt nhất này.
Mà khi mọi người đi tới sân vận động lại ngạc nhiên phát hiện, vậy mà hôm nay Hạ Chí lại đến trước, mà rõ ràng Mạc Ngữ còn chưa tới. Đương nhiên, bây giờ còn chưa đến sáu giờ, mà chuyện càng khiến mọi người cảm khái là, rốt cục Hạ Chí cũng không mang bánh quẩy sữa đậu nành đến sân vận động.
Thời gian rất nhanh đã tới sáu giờ chỉnh, mà Mạc Ngữ cũng vô cùng đúng giờ xuất hiện ở sân vận động, vẫn là một thân mát mẻ như trước khiến vô số nam sinh không khỏi hoan hô lên. Đám nam sinh vốn còn có chút mơ hồ, cũng lập tức thanh tỉnh lại.
"Quả nhiên là tới có giá trị!" Nam sinh sôi nổi cảm khái, có thể tận mắt thấy Mạc Ngữ mặc loại trang phục này, thật không uổng công dậy sớm một lần, vì vậy, đã có vô số người quyết định, sau này mỗi ngày đều phải dậy sớm!
"Chào buổi sáng, Hạ lão sư." Mạc Ngữ đi tới trước mặt Hạ Chí như thường ngày.
"Uống hết cái này, sau đó chạy bộ đi." Hạ Chí cũng như thường ngày, đưa cho Mạc Ngữ một lọ đồ uống không biết tên.
Không ít người đều hơi nghi hoặc một chút, rốt cuộc đồ uống Hạ lão sư đưa cho Mạc Ngữ là thứ gì?
Mạc Ngữ lại vẫn như thường ngày, một hơi uống hết đồ uống, sau đó lại lên đường băng, rất nhanh, tư thế chạy bộ tinh chuẩn duyên dáng của nàng ấy lại hiện ra trong mắt mỗi người.
"Thật đẹp, quả nhiên tận mắt nhìn thấy còn hấp dẫn hơn nhiều so với xem video!"
"Quá đáng giá, vì nữ thần, sau này mỗi ngày ta nhất định sẽ dậy sớm..."
"Học tập nữ thần, ta cũng muốn chạy bộ..."
"Sáng sớm chạy bộ đuổi theo nữ thần, đây chính là mục tiêu cuối cùng trong nhân sinh của ta..."
Có ít người đã bắt đầu cất lời quyết định, cũng đã có người bắt đầu hành động, vì thế, lúc này trên đường chạy đã có mấy chục người, đương nhiên trong đó cũng không thiếu nữ sinh.
Một mình Mạc Ngữ chạy ở phía trước, mà những người khác đều rất tự giác chạy theo ở phía sau, cách Mạc Ngữ ít nhất cũng mười mét, hiển nhiên bọn họ không muốn quấy rối Mạc Ngữ. Dù sao thì dưới cái nhìn của bọn họ, một khi Mạc Ngữ bị ảnh hưởng, rất có thể sẽ không cách nào duy trì tư thế chạy bộ xinh đẹp như vậy.
Thời gian chậm rãi trôi qua, xấp xỉ năm phút sau, đột nhiên có người lên tiếng kinh hô: "A, tình huống không đúng!"
"Là có chút không đúng, Hình như bước tiến của Mạc Ngữ hơi rối loạn."
"Đúng, là rối loạn, càng ngày càng rối loạn..."
"Chuyện gì xảy ra? Có phải Mạc Ngữ bị bọn họ chạy bộ ảnh hưởng?"
...
Mọi người vây xem đều có chút khẩn trương, mà đám học sinh vốn đang chạy sau lưng Mạc Ngữ cũng vô thức ngừng lại, bởi vì bọn họ cũng cảm thấy trong lúc bất chợt, dường như Mạc Ngữ ở trước mặt bọn họ đã mất khả năng khống chế thân thể, tuy còn đang chạy bộ, nhưng bước tiến đã trở nên rất loạn, hơn nữa còn khiến người ta cảm thấy rất bất ổn, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống!
Ngay lúc có người lo lắng Mạc Ngữ sẽ ngã xuống, thậm chí còn định đuổi theo phía sau để ngừa vạn nhất, mọi người lại thấy Hạ Chí đã xuất hiện bên cạnh Mạc Ngữ.
"Nhắm mắt lại, giữ vững hô hấp, hiện tại, chỉ nghe giọng nói của ta, vứt bỏ hết thảy tin tức của ngươi, thở ra, hít vào, lại thở ra..." Hạ Chí cũng không đỡ lấy Mạc Ngữ, mà chỉ đi theo bên người nàng, sóng vai với nàng thong thả chạy bộ, đồng thời còn hướng dẫn nàng.
Mạc Ngữ nhắm mắt lại, rất nhanh, bước tiến của nàng đã lại một lần nữa ổn định lại, sau đó, nàng mở miệng nói: "Hạ lão sư, dường như đầu óc của ta có chút vấn đề."