Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 161 - Chương 161: Đám Nhóc Não Tàn Rất Vui Vẻ (1)

Chưa xác định
Chương 161: Đám nhóc não tàn rất vui vẻ (1)

Bốn người đàn ông từ bốn phương tám hướng bao vây Hạ Chí lại, bốn người này đều tương đối trẻ tuổi, chừng ba mươi, mà thể trạng cũng không tệ. Thật ra chuyện này cũng rất bình thường, dù sao bốn người này cũng đều là giáo viên thể dục.

Hạ Chí liếc mắt đã nhận ra được, bốn người này chính là bốn giáo viên thể dục vừa bị đuổi việc, rất hiển nhiên, hiện tại bọn hắn tới gây sự với Hạ Chí.

"May là Đồng Đồng không theo tới, nếu không, nhìn thấy các ngươi nhất định sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của nàng." Hạ Chí lắc đầu, "Chính là đám ngu xuẩn các ngươi mới khiến người khác đều cho rằng tất cả giáo viên thể dục đều đầu óc ngu si, ta chỉ không rõ, rốt cuộc các ngươi ngu xuẩn tới mức nào mới nghĩ bốn người các ngươi hợp lại là có thể đánh được ta?"

"Họ Hạ, ngươi còn rất kiêu ngạo?"

"Chớ nói nhảm với thằng này, chỉnh hắn!"

"Thảo, công việc lão tử đang làm vui vẻ, cũng chỉ vì thằng này mà đột nhiên không còn, ngày mai lão tử còn phải đi tìm việc làm..."

"Giết chết tên khốn này!"

Bốn giáo viên thể dục cùng vọt về phía Hạ Chí, nhưng mỗi người mới đi được vài bước đã phát hiện mình không thể động, mà đồng thời, bọn hắn phát hiện bản thân mình cần phải ngửa đầu mới có thể thấy Hạ Chí. Bốn người nhìn nhau, sắc mặt cũng đại biến.

"Ngươi, các ngươi thế nào..." Đột nhiên bốn người kinh hãi phát hiện, bọn hắn đều đang chìm vào trong cát, bốn người đều giống nhau như đúc, chỉ còn lại một cái đầu ở bên ngoài, mà vị trí phía dưới đầu đều bị vùi trong bãi cát!

"Hạ Chí, ngươi, ngươi đã làm gì chúng ta?"

"Nhanh kéo chúng ta ra!"

"Có ai không, cứu mạng!"

"Nhanh, mau báo cảnh sát giúp chúng ta, giết người rồi!"

Đáng thương cho bốn tên giáo viên thể dục đầu óc ngu si này căn bản không biết đã có chuyện gì phát sinh, trong nháy mắt, bọn chúng thất kinh, có một người trực tiếp la cứu mạng, mà tiếng kêu này ngược lại hấp dẫn không ít người qua đây.

"Oa, những người này làm gì ở đây vậy?"

"Loại cách chơi này không tồi, trông rất kích thích."

"Đúng vậy, thoạt nhìn bọn hắn chơi rất vui vẻ."

"Người thành phố các ngươi thật biết chơi..."

Hiển nhiên, không ai cho rằng bốn người này bị Hạ Chí ấn vào trong cát, bọn hắn đều tưởng bốn người này đào hố chôn mình.

"Bởi vì cái gọi là đám nhóc não tàn rất vui vẻ, bốn tên não tàn này thật biết chơi, chôn tới chính bản thân không ra được." Hạ Chí đứng ở đó lắc đầu cảm khái, "Nghe nói não tàn sẽ truyền nhiễm, ta vẫn nên cách các ngươi xa một chút thì hơn."

Hạ Chí vừa cảm khái vừa đi về phía xa xa, hiển nhiên hắn không có hứng thú tiếp tục dây dưa với mấy giáo viên thể dục này, loại đối thủ đã không có chỉ số thông minh lại không có võ lực, có chơi cũng chẳng thú vị gì.

Lúc chạng vạng tối, trên bờ biển ngược lại càng ngày càng nhiều người, không thiếu nữ nhân trực tiếp mặc áo tắm hai mảnh đi trên bờ biển, chỉ có điều, mặc áo tắm hai mảnh cũng không nhất định là mỹ nữ, thỉnh thoảng Hạ Chí lại nhìn một mỹ nữ mặc áo tắm hai mảnh đi qua, hắn bắt đầu lẩm bẩm như bình luận: "Ừm, đây là 1% của Đồng Đồng, cũng không tệ lắm."

"Đây là 2% của Đồng Đồng... Ai ya, người này xinh đẹp, xấp xỉ 10% của Đồng Đồng... Người này cũng không tệ, 8% của Đồng Đồng, đáng tiếc bạn trai nàng quá xấu, tối đa cũng chỉ tương đương với một phần vạn của Hạ Chí..." Hạ Chí ở đó tự mình kiếm chuyện vui đùa, sắc trời bắt đầu dần tối, một chút tia sáng cuối cùng cũng gần từ biến mất nơi chân trời.

Nhưng vào lúc này, trong tầm mắt của Hạ Chí xuất hiện một chiếc xe gắn máy, trong tia sáng mặt trời cuối cùng, một mỹ nữ cảnh sát cưỡi moto Halley trực tiếp chạy trên bờ cát, đối với nàng, dường như bãi cát này không thể tạo ra chút trở ngại nào, mà mặt trời chiều chiếu lên gương mặt tuyệt mỹ của nàng ấy khiến nàng càng lộ vẻ thánh khiết, cũng thêm mấy phần mị lực.

"Ừm, người này xấp xỉ có thể bằng 99% của Đồng Đồng." Hạ Chí lẩm bẩm, "Đồng Đồng, áp lực của ngươi rất lớn đây."

Sau khi phía xa xa mất đi tia sáng cuối cùng, trong một mảnh mờ tối, hoa khôi cảnh sát tuyệt mỹ cưỡi Halley một đường chạy đến trước mặt Hạ Chí, sau đó mới ngừng lại.

"Hạ cảnh quan, một ngày gặp ta hai lần, ngươi không cảm thấy mật độ này hơi dày một chút sao?" Hạ Chí chủ động mở miệng, vị hoa khôi cảnh sát tuyệt mỹ này đương nhiên không phải ai khác mà chính là Hạ Mạt, mà so sánh với lần gặp mặt nàng trước đó, hiện tại rõ ràng thái độ của Hạ Chí đã khá hơn một chút.

"Cả ngày nay ngươi chọc ra nhiều việc như vậy, không cảm thấy có chút cao điệu sao?" Hạ Mạt vẫn dạng chân ngồi trên Halley, cặp chân dài kết hợp với giày bó, thoạt nhìn hết sức động lòng người. Nhưng luồng hàn ý tự nhiên trên người nàng lại đủ để khiến người chùn bước, cho dù bây giờ trời còn tương đối nóng, nhưng luồng hàn ý này vẫn không khiến người ta cảm thấy mát mẻ, mà là một loại lạnh băng chân chính.

"Trong thế giới của ta không tồn tại rêu rao hoặc khiêm tốn, với ta, hết thảy những chuyện này cũng chỉ là sinh hoạt hằng ngày của ta." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh, "Ngược lại ngươi rêu rao như vậy không phải tác phong của ngươi."

"Ngươi biến mất bốn năm, ở trong mắt người khác, đây là lần đầu tiên ngươi xuất hiện trong bốn năm nay. Vào bốn năm trước, ngươi có bao nhiêu kẻ địch, còn có bao nhiêu người bất mãn với ngươi, ngươi có thể đếm rõ được sao?" Đôi mắt đẹp của Hạ Mạt lạnh lùng nhìn Hạ Chí, "Hiện tại ngươi không hề cố kỵ, cũng không ẩn giấu hành tung của mình, ngươi có biết sẽ có bao nhiêu người tới tìm ngươi không?"

Bình Luận (0)
Comment