Sau đó, chỉ trong một buổi chiều, forum trường trung học phổ thông Minh Nhật bị vô số người từ bên ngoài tới mắng chửi, diễn đàn Minh Nhật không thể không tạm đóng, một tiếng sau diễn đàn mới lại được mở ra, yêu cầu mỗi người đều phải đăng ký thực danh, hơn nữa nhất định còn phải dùng mã số học sinh để chứng thực. Đến lúc này, rốt cục diễn đàn cũng yên tĩnh lại.
Đinh linh linh...
Năm giờ năm mươi phút, tiếng chuông tan học vang lên trong trường trung học phổ thông Minh Nhật, mà gần như là đồng thời, điện thoại trong văn phòng Thu Đồng cũng vang lên.
Thu Đồng nhận điện thoại, không được ba mươi giây, nàng đã phẫn nộ: "Các ngươi có ý gì? Thật có lý nào lại vậy!"
Bốp!
Hai phút sau, Thu Đồng tức giận cúp điện thoại, ngực cấp tốc phập phồng, biên độ quá lớn, có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung cúc áo trước ngực.
"Đồng Đồng, ai chọc ngươi tức giận?" Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, "Nói cho ta biết, ta sẽ đi đánh hắn ta ngay bây giờ. Trên thế giới này, ngoại trừ ta, ai cũng không thể chọc giận ngươi!"
Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, tên hỗn đản này lại còn nói mấy lời cần ăn đòn như thế, cái gì gọi là trừ hắn ra ai cũng không thể chọc giận nàng? Điều này có ý là, sau này hắn vẫn sẽ không ngừng chọc giận nàng đúng không?
Nhưng chẳng biết tại sao, nhìn Hạ Chí, sự phẫn nộ trong lòng Thu Đồng lại không tự chủ được ít một chút, chẳng qua nàng vẫn tức giận hỏi: "Rốt cục ngươi cũng tỉnh ngủ rồi sao?"
"Thật ra không, chẳng qua lúc trong mơ, ta cảm thấy Đồng Đồng thân yêu được ta không vui, cho nên ta lập tức tỉnh lại." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Ngươi muốn nói cho ta biết, khi ngươi nằm mơ ngươi cũng không gì không biết?" Thu Đồng tức giận nói, gia hỏa này sẽ không một câu nào là nói thật!
"Không, Đồng Đồng, ta muốn nói cho ngươi biết, cho dù ở trong mơ, ta vẫn có thần giao cách cảm với ngươi như cũ." Hạ Chí hì hì cười.
Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, quyết định không tiếp tục nói mấy chuyện lung tung với gia hỏa này, bởi vì trên phương diện này, nàng vốn không cách nào nói thắng Hạ Chí.
"Mới vừa rồi lúc ngươi ngủ, Thu Thiên Lương đã thông qua internet phát biểu một phần thanh minh công khai, tự xưng di sản của gia gia ta vốn nên thuộc về hắn ta, mà hắn ta đã tới toà án khởi tố ta, muốn đoạt lại di sản." Thu Đồng khẽ hít một hơi, "Mà trên internet, hắn ta lại có thể nhận được vô số người ủng hộ, thật không thể nói lý!"
"Đồng Đồng, không cần để ý tới những người trên mạng, đầu óc bọn họ đều có vấn đề." Hạ Chí bày ra bộ dáng như đang an ủi Thu Đồng.
"Chuyện này thật ra ta cũng không để ý chút nào, trước đây Thu Thiên Lương cũng đã nói muốn đi kiện ta, nhưng di chúc của gia gia rất rõ ràng, không có bất cứ vấn đề gì, chỉ có điều vừa rồi phát sinh một việc, thực sự khiến ta cảm thấy chán ghét!" Thu Đồng nói tới đây lại tức giận, "Cái gì mà Phong Vân Bảng giáo dục từ thiện, thật sự là lẽ nào lại có cái lý ấy, bọn hắn lại có thể khiến Thu Thiên Lương đi lĩnh phần thưởng của gia gia!"
Khẽ hít một hơi thật sâu, giọng điệu của Thu Đồng thoáng bình tĩnh một chút: "Hằng năm, vào ngày nhà giáo, đài truyền hình thành phố Thanh Cảng đều có một hoạt động, bình chọn danh nhân từ thiện trong sự nghiệp giáo dục của năm vừa rồi, ngay tối ngày nhà giáo, bọn họ sẽ trực tiếp trao giải. Lúc trước bọn hắn đã thông báo cho ta, để ta đi nhận giải thay gia gia, thật ra ta biết gia gia sẽ không để ý giải thưởng này, ta cũng không quan tâm, nhưng vừa rồi bọn hắn báo cho ta biết, nói gì mà đài truyền hình đã quyết định để Thu Thiên Lương đi lãnh giải thưởng giùm, đây quả thực là không thể nói lý, gia gia có thể không cần giải thưởng này, nhưng tuyệt đối không thể để Thu Thiên Lương đi nhận!"
"Đồng Đồng, không cần tức giận, đến lúc đó ta và ngươi lại tới đài truyền hình là được." Vẻ mặt Hạ Chí lại rất nhẹ nhõm.
Thu Đồng im lặng một chút, sau đó gật đầu: "Tốt, đến lúc đó chúng ta trực tiếp đi!"
Thu Đồng cũng không thèm để ý chút danh tiếng kia, nhưng Thu Thiên Lương lại không có tư cách đại biểu cho gia gia nàng!
"Đồng Đồng, hình như đã đến giờ ăn cơm tối, ngươi muốn đi ăn một bữa cơm lãng mạn với ta không?" Hạ Chí cười xán lạn.
"Ta không có tâm tình, chính ngươi đi thôi." Thu Đồng cự tuyệt rất kiên quyết, chẳng qua những lời nàng nói cũng là nói thật, hiện tại tâm tình của nàng thực sự không tốt.
"Như vậy sao, vậy chúng ta tới bờ biển giải sầu một chút đi." Hạ Chí lập tức đổi đề nghị, "Nghe nói bãi biển Minh Nhật ở phụ cận rất đẹp, ta còn chưa đi xem bao giờ."
Thu Đồng thiếu chút nữa đã mở miệng đồng ý, nhưng lời đến khóe miệng lại thay đổi: "Lần sau đi, ta muốn yên tĩnh một mình."
"Được rồi Đồng Đồng, vậy ta đi trước đây." Hạ Chí cũng không tiếp tục dây dưa, xoay người rời khỏi.
Đi tới cửa, Hạ Chí lại ngừng lại: "Đồng Đồng, phải nhớ kỹ, nếu ngươi muốn gặp ta, chỉ cần hô to ba tiếng Hạ Chí ta nhớ ngươi, ta nhất định sẽ xuất hiện."
Nhìn Hạ Chí biến mất trong tầm mắt, Thu Đồng hơi xuất thần, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Hạ Chí thật sự rời khỏi trường trung học phổ thông Minh Nhật, đi tới bãi biển Minh Nhật cách trường trung học phổ thông Minh Nhật chỉ một km, đây là bãi biển kiểu mở rất rộng lớn, gần như lúc nào cũng có rất nhiều du khách, hiện tại cũng không ngoại lệ.
Hạ Chí ngồi ở một nơi tương đối thanh tĩnh, cứ lẳng lặng nhìn biển rộng xa xa như vậy, chỉ có điều, loại thanh tĩnh này cũng không duy trì được bao lâu.
"Hạ Chí, bây giờ thoạt nhìn ngươi rất thoải mái nha, thế nào? Bạn gái hiệu trưởng kia của ngươi không đến làm một đêm lãng mạn với ngươi sao?" Theo giọng nói này, mấy nam nhân xuất hiện trong tầm mắt Hạ Chí.