Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 166 - Chương 166: Lại Là Trên Ghế Sofa (2)

Chưa xác định
Chương 166: Lại là trên ghế sofa (2)

Sau khi rời khỏi căn tin, Thu Đồng đã đi ra ngoài trường, nàng cảm thấy quán trà kiểu Quảng Đông nơi nàng đã ăn cơm chung với Hạ Chí trước đó cũng không tệ lắm, vì thế nàng lại tới đây. Mà khi nàng vừa mới ngồi xuống, Hạ Chí đã xuất hiện ở đối diện nàng, sau đó tự chủ trương bắt đầu chọn món ăn.

Đối với loại hành vi gần như vô lại của Hạ Chí, Thu Đồng đã bắt đầu thích ứng, cũng lười ầm ĩ với hắn, cứ thuận theo Hạ Chí cùng ăn sáng ở chỗ này.

Bữa ăn sáng này rất dài, đã đến gần tám giờ Thu Đồng còn chưa muốn rời đi, dường như nàng muốn đợi khi chuông vào học vang lên nàng mới vào trường lại. Mà giờ khắc này, nàng cũng cầm điện thoại di động bắt đầu lướt diễn đàn Minh Nhật. Từ sau khi Hạ Chí đến, diễn đàn Minh Nhật đã trở thành nơi tuyên bố và sưu tầm tin tức trọng yếu nhất trong trường trung học phổ thông Minh Nhật.

"Sao ngươi có thể chọn lựa được những giáo viên thể dục này?" Thu Đồng không nhịn được mở miệng hỏi, chuyện lúc đầu nàng cảm thấy cực độ không đáng tin cậy, vậy mà nhìn tình hình trước mắt, dường như nó đang được phát triển một cách không tệ, điều này cũng khiến Thu Đồng có cảm giác rất vô lực. Vì sao mỗi lần tên hỗn đản này làm việc thoạt nhìn hiếm thấy vô cùng, nhưng đến cuối cùng, kết quả kiểu gì cũng là không tệ lắm?

"Đồng Đồng, chuyện này rất đơn giản, đầu tiên là xác định yêu cầu, sau đó tìm kiếm một chút là ra kết quả." Hạ Chí bày ra dáng vẻ rất thoải mái.

"Nói thì dễ, nhưng phần mềm tìm kiếm nào tốt như vậy?" Hiển nhiên Thu Đồng không tin.

"Đồng Đồng, nói đến chỗ này thì không thể không nhắc tới dụng cụ tìm kiếm vĩ đại nhất thế kỷ này." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm chỉnh.

"Nếu ngươi dám nói là Baidu ta sẽ hắt sạch ly nước trước mặt ta lên mặt ngươi!" Thu Đồng đã bưng ly nước lên, sau đó cảnh cáo trước cho Hạ Chí một tiếng.

Hạ Chí lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Đồng Đồng, dĩ nhiên không phải Baidu, công cụ tìm kiếm vĩ đại nhất này có tên là Hạ Chí search, bởi vì cái gọi là nội sự bất quyết hỏi Đồng Đồng, ngoại sự bất quyết hỏi Hạ Chí, bất luận Đồng Đồng ngươi muốn biết cái gì, Hạ Chí search cũng có thể lập tức tìm được đáp án cho ngươi..."

Nghe được Hạ Chí ngồi đó nói hươu nói vượn, Thu Đồng thật muốn tạt ly nước này lên trên mặt Hạ Chí, mặc dù hắn không trả lời là Baidu, nhưng đáp án này của hắn lại càng thêm lộn xộn.

"Ta không nên hỏi ngươi bất kỳ chuyện gì!" Thu Đồng cắn răng, nàng phát hiện cho tới bây giờ mình không cách nào thật sự moi được câu trả lời mình thật sự mong muốn từ trong miệng Hạ Chí.

"Đồng Đồng, không hiểu thì cứ hỏi, không cần lo lắng việc ta sẽ cảm thấy ngươi đần độn, thật ra mỹ nữ ngực lớn nhưng không có não lại càng được hoan nghênh hơn." Hạ Chí nghiêm trang nói.

Đinh linh linh...

Tiếng chuông vào học truyền đến từ đằng xa, vừa vặn ngăn lại xung động dùng chén đập Hạ Chí của Thu Đồng, nàng bỗng đứng dậy, thở phì phò đi ra phía ngoài.

Mấy phút đồng hồ sau, Thu Đồng đi tới cổng chính trường trung học phổ thông Minh Nhật, nhưng lông mày lại không tự giác nhíu lại, bởi vì nàng phát hiện nơi cửa trường học lại có thể xuất hiện một chiếc xe cảnh sát, còn có hai cảnh sát một nam một nữ đang ở cửa tranh chấp với người què, hiển nhiên là hai cảnh sát muốn đi vào, lại bị người què chặn lại, điều này cũng khiến Thu Đồng có phần cạn lời. Người què này thật đúng là hiếm thấy như Hạ Chí, người nào cũng dám ngăn, thậm chí ngay cả cảnh sát cũng không thả đi vào.

"Chuyện gì xảy ra?" Thu Đồng đi tới, lạnh nhạt hỏi một câu.

Hai cảnh sát xoay người, thấy Thu Đồng, hai mắt nam cảnh sát lập tức tỏa sáng, mà vẻ mặt nữ cảnh sát lại có chút quái dị, hai cảnh sát này đều chừng ba mươi tuổi, nữ cảnh sát hơi nhỏ tuổi hơn một chút, dung mạo cũng không có gì đặc biệt, thoạt nhìn chỉ là hai cảnh sát thông thường.

"Ngươi là Thu Đồng tiểu thư, hiệu trưởng trường trung học phổ thông Minh Nhật đúng không?" Nam cảnh sát nhìn Thu Đồng, mở miệng hỏi, hiển nhiên lúc trước chí ít hắn ta cũng đã từng nhìn thấy ảnh của Thu Đồng, mà mỹ nữ như Thu Đồng, muốn nhận ra thực sự không khó.

"Ta là Thu Đồng, hai vị cảnh quan có chuyện gì sao?" Giọng điệu của Thu Đồng cũng không tính là hờ hững, nhưng vẫn rất bình thản.

"Thu Đồng tiểu thư, chúng ta là cảnh sát tổ trọng án số ba cục cảnh sát thành phố Thanh Cảng, chúng ta có một số việc muốn nói chuyện với ngươi." Lúc này nữ cảnh sát mở miệng nói, so sánh với nam cảnh sát, dường như nữ cảnh sát này mang theo địch ý rõ ràng.

"Không thành vấn đề, mời hai vị cảnh quan tới phòng làm việc của ta nói chuyện." Thu Đồng cũng không cự tuyệt, mặc dù không biết rõ đối phương đến đây có ý đồ gì, nhưng nàng cũng không muốn khiến quan hệ với cảnh sát trở nên quá căng thẳng.

Thu Đồng nói xong cũng ra hiệu cho người què mở cửa, nhưng vào lúc này, nữ cảnh sát lại nói: "Không cần, Thu Đồng tiểu thư, còn mời ngươi trực tiếp lên xe, chúng ta hy vọng ngươi tới cục cảnh sát tiếp nhận điều tra của chúng ta."

"Cái gì?" Sắc mặt Thu Đồng khẽ biến, giọng điệu lập tức lạnh xuống, "Ý của các ngươi là ta bị bắt đi điều tra?"

Vốn dĩ Thu Đồng cho rằng đây là chuyện của một học sinh nào đó trong trường học, lại không nghĩ tới chuyện này lại là vì nàng.

"Thu Đồng tiểu thư, chúng ta nhận được báo án, gia gia ngươi Thu Minh cũng không phải bệnh chết, mà bị mưu sát, tổ trọng án chúng ta đã lập án, mà ngươi là người hiềm nghi lớn nhất hiện nay, bởi vậy, chúng ta hy vọng..." Nam cảnh sát kia còn chưa dứt lời cũng đã ngắt lời.

"Thật sự là nói hươu nói vượn!" Trong nháy mắt Thu Đồng tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, "Các ngươi lại có thể chỉ trích ta mưu sát gia gia ta? Là tên mất trí cầm thú Thu Thiên Lương kia đi báo án, có phải không?"

Thu Đồng tức giận đến thân thể run rẩy, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại có thể có người chỉ trích nàng mưu sát gia gia mà nàng tôn kính nhất, đối với nàng, chuyện này thật đúng là vũ nhục tới cực hạn!

Bình Luận (0)
Comment