"Thu Đồng tiểu thư, người báo án là con ruột của Thu Minh lão tiên sinh, cũng chính là phụ thân ngài, sau khi điều tra sơ bộ chúng ta cho rằng trong chuyện này thật sự có điểm đáng ngờ, cho nên quyết định lập án." Nam cảnh sát có chút kiên nhẫn giải thích, "Mà căn cứ tình huống trước mắt, đúng là ngươi có hiềm nghi lớn nhất, nhưng nếu ngươi xác định bản thân mình vô tội, vậy ngươi chỉ cần theo chúng ta tới lấy ghi chép, sau đó lại chờ kết quả khám nghiệm tử thi của pháp y..."
"Chờ đã, ngươi nói cái gì?" Sắc mặt Thu Đồng biến đổi lớn, "Ngươi nói pháp y khám nghiệm tử thi là có ý gì?"
"Chúng ta hoài nghi khi Thu lão tiên sinh còn sống đã bị trúng độc, theo chúng ta biết, xác Thu lão tiên sinh còn chưa bị hoả táng, cho nên chúng ta đã đích thân xin tiến hành kiểm nghiệm pháp y, phụ thân ngươi Thu Thiên Lương đã đồng ý để chúng ta mở quan tài khám nghiệm tử thi, khoa pháp y đang đi tới mộ địa..." Nữ cảnh sát ở bên cạnh tiếp lời.
Ngực Thu Đồng truyền đến một trận quặn đau, đột nhiên sắc mặt nàng trở nên trắng bệch dị thường, nàng lảo đảo, thân thể lung la lung lay, dường như hơi không đứng vững, giờ khắc này, nàng chỉ cảm thấy ngực buồn bực khó chịu, mà trong đầu chỉ có một ý niệm, gia gia bị người quật mộ, gia gia bị người quật mộ...
Thấy Thu Đồng bày ra bộ dạng này, nữ cảnh sát lập tức thầm khinh bỉ, sợ hãi như thế, quả nhiên là có vấn đề.
Thu Đồng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, đối với nàng, chuyện gia gia qua đời vốn là đả kích rất lớn, mấy ngày nay, nàng tận lực không suy nghĩ đến chuyện này, không muốn chính mình bị bi thống đè sập, nàng chỉ muốn quản lý trường học thật tốt thay gia gia, như vậy nàng cũng có thể để gia gia dưới cửu tuyền được an ủi, thế nhưng nàng có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, lại có thể có người muốn đào gia gia từ dưới đất lên, sau khi gia gia đã qua đời còn có thể có người muốn gia gia không được an bình!
"Thu Đồng, bây giờ ngươi có hối hận cũng đã chậm, tranh thủ thời gian theo chúng ta tới cục cảnh sát đi!" Lúc này, giọng điệu của nữ cảnh sát cũng càng thêm không khách khí, ả đã cho rằng Thu Đồng chính là tội phạm.
"Cút!" Tại lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Đồng thời, Thu Đồng cũng cảm thấy một cánh tay to lớn ấm áp cầm lấy ngọc thủ lạnh như băng của nàng. Mà ngay sau đó, một luồng khí tức ấm áp truyền tới, lạnh lẽo trên người nàng nhanh chóng tiêu tán, không khỏe nơi ngực dường như cũng lập tức biến mất.
Vô thức quay đầu, Thu Đồng liền thấy được Hạ Chí, lần này, mặc dù bị Hạ Chí cầm tay nhưng Thu Đồng không giãy giụa, bởi vì lúc này, đột nhiên nàng phát hiện, tên gia hỏa nàng vẫn cảm thấy không đáng tin cậy ngược lại như có thể trở thành chỗ dựa của nàng, mà lúc này đây, nàng cũng trấn định hơn rất nhiều.
"Không thể để bọn hắn đi quấy rối gia gia ta, nếu không, ta khó có thể sống hết đời." Thu Đồng nhìn Hạ Chí, "Ta phải lập tức tới mộ địa, ngươi có thể theo ta không?"
"Ừm, ngươi vào lái xe, ta giải quyết hai người kia." Hạ Chí có chút ôn hòa lên tiếng, sau đó buông lỏng Thu Đồng ra.
"Ừm." Thu Đồng đưa mắt nhìn Hạ Chí thật sâu, sau đó nhanh chóng đi vào bên trong.
"Đứng lại!" Nữ cảnh sát kia lại quát khẽ một tiếng.
Hạ Chí bỗng quay đầu, lạnh lùng nhìn nữ cảnh sát này: "Không nghe thấy những lời ta nói sao? Ta kêu các ngươi cút!"
"Thái độ này của ngươi là có ý gì?" Nam cảnh sát kia gầm lên với Hạ Chí, "Ta không cần biết ngươi là người nào, nếu ngươi còn nói như vậy, chúng ta sẽ bắt cả ngươi tới cục cảnh sát... Ách!"
Hắn ta còn chưa dứt lời đã đau đớn hừ một tiếng, cả người bay ngược ra, trực tiếp rơi trên xe cảnh sát cách đó không xa, sau đó hắn ta lại lần nữa kêu lên đau đớn, trực tiếp hôn mê.
"Ngươi..." Nữ cảnh sát biến sắc, mới mở miệng nói được một chữ, Hạ Chí đã đột nhiên xuất hiện bên cạnh ả, duỗi ngón tay bắn ra, bắn trúng đầu ả, nữ cảnh sát chỉ cảm thấy đầu đau nhức, sau đó, ả cũng té xỉu trên đất.
Tiếng còi vang lên, Thu Đồng lái Maserati từ bên trong đi ra, sau đó dừng lại bên cạnh Hạ Chí.
Hạ Chí rất tự giác mở cửa xe, ngồi vào trong xe, ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
"Đi thôi, người què sẽ xử lý hai cảnh sát kia." Hạ Chí mở miệng nói.
Tuy Thu Đồng cảm thấy hơi không tốt lắm, nhưng lúc này nàng cũng không quản được nhiều như vậy, nàng nhất định phải mau chóng chạy tới mộ địa, bất kể thế nào, nàng cũng không thể để âm mưu của tên cầm thú Thu Thiên Lương kia được thực hiện!
Rất nhanh Maserati đã biến mất, mà người què đứng ở cửa chính nhìn hai cảnh sát đã hôn mê, khẽ nhíu mày, đối với chính hắn của thật lâu trước đây, cảnh sát hoàn toàn không phải vấn đề, chẳng qua bây giờ, rốt cục hắn ta chỉ là bảo vệ cửa, không còn quyền hạn như trước kia, phải xử lý hai cảnh sát này như thế nào cũng không tính là chuyện dễ dàng.
Hơi suy nghĩ một chút, rốt cục người què cũng nghĩ ra một biện pháp tốt, đó chính là báo cảnh sát.
Trở lại phòng bảo vệ, người què bấm điện thoại của Hạ Mạt.
Trên xe, Hạ Chí đang an ủi Thu Đồng: "Đồng Đồng, không cần phải gấp, bọn hắn còn chưa tới mộ địa đâu."
"Cho dù tới rồi, bọn hắn cũng sẽ không bắt đầu đào ngay." Lúc này Thu Đồng đã tỉnh táo lại, vừa rồi nàng tức giận quá mức, dẫn tới trong lúc nhất thời, nàng như mất đi năng lực suy tính, nhưng bây giờ, nàng đã ý thức được, đây cũng là âm mưu của Thu Thiên Lương.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Thu Đồng tiếp tục nói: "Thu Thiên Lương sẽ chờ ta tới đó, hắn ta biết rõ, gia gia vì bệnh mà qua đời, hắn ta cũng biết cho dù có khám nghiệm tử thi thật cũng sẽ không có kết quả gì, hắn ta làm như vậy một phần là vì muốn phát tiết oán khí, cố ý khiến ta ghê tởm, nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất vẫn là hắn ta muốn tiền, hắn ta biết ta không muốn gia gia bị người quấy rối, nhất định sẽ chờ ta tới nơi này, sau đó nhân cơ hội áp chế ta."