Không thể không nói, phương pháp này tuy ác độc nhưng kỳ thật tương đối hữu hiệu, tuy hiện tại Thu Đồng hận Thu Thiên Lương thấu xương, nhưng nàng lại không dám khẳng định, đợi khi nàng tới nơi, nàng sẽ không chấp nhận điều kiện của Thu Thiên Lương, bởi vì nàng thực sự không muốn nhìn thấy gia gia đã được hạ táng hơn một tháng lại một lần nữa bị đào ra từ trong mộ địa, nàng không dám tưởng tượng khi nàng nhìn thấy hình ảnh ấy nàng sẽ có cảm giác thế nào.
"Đồng Đồng, không ai có thể áp chế ngươi." Hạ Chí dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói, "Yên tâm, ta sẽ giải quyết."
Giọng điệu của Hạ Chí vẫn bình tĩnh, tùy ý trước sau như một, nghe vào có vẻ không quá đáng tin, nhưng lần này, Thu Đồng lại vô thức cảm thấy Hạ Chí có thể giải quyết vấn đề này thay nàng.
Nghĩa trang Lạc Diệp Sơn là nghĩa trang lớn nhất thành phố Thanh Cảng, nằm ở vùng ngoại ô thành phố Thanh Cảng, vì Diệp Lạc Sơn có ngụ ý lá rụng về cội, mười năm trước đã được chính phủ chủ đạo khai phá thành khu nghĩa trang, mà Thu Minh cũng được an táng ở nơi này.
Thu Đồng lái xe đến giữa sườn núi, sau đó dừng xe ở một khu đất trống rộng lớn. Mà giờ khắc này, nàng chỉ liếc mắt đã nhìn thấy xe cảnh sát đậu ở cách đó không xa, hiển nhiên nhân viên khám nghiệm của cục cảnh sát thành phố đã tới trước bọn họ.
Giẫm lên giày cao gót bước trên thềm đá, đế giày của Thu Đồng phát ra tiếng vang có chút trong trẻo, mà khi nàng sắp lên đến mộ địa của Thu Minh, đám nhân viên cảnh sát đang vây chung quanh mộ địa cũng đều vô thức nhìn lại, cũng nhìn về phía này đương nhiên còn có Thu Thiên Lương.
Lần này, Thu Thiên Lương chỉ tới một mình, nhi tử và lão bà cắm sừng hắn ta cũng không theo tới.
Thu Thiên Lương nói gì đó với một cảnh sát, sau đó nhanh chóng bước về phía Thu Đồng, rất nhanh đã ngăn Thu Đồng ở nơi cách mộ địa mấy chục mét.
"Thu Đồng, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện với nhau rồi chứ?" Thu Thiên Lương thấp giọng, nhưng vẻ mặt khó nén hưng phấn.
"Nói chuyện gì?" Giọng điệu của Thu Đồng lạnh băng, trong ánh mắt lại tràn ngập chán ghét, có một người cha như vậy thật đúng là sỉ nhục lớn nhất của nàng!
"Trường trung học phổ thông Minh Nhật giá 100 ức, ta chỉ cần ngươi cho ta một phần mười, cho ta mười ức, ta lập tức cầm tiền ra nước ngoài, bảo đảm sẽ không tiếp tục tới quấy rầy ngươi!" Trong mắt Thu Thiên Lương lóe ra vẻ hưng phấn, "Đừng nói với ta ngươi không có tiền, ta tin tưởng ngươi có thể lấy ra được, ta cũng tin tưởng ngươi nhất định sẽ đáp ứng, bởi vì chắc chắn ngươi sẽ không để lão nhân Thu Minh kia bị đào lên!"
Trong mắt Thu Đồng càng tràn ngập chán ghét, trước đó nàng đoán không sai, quả nhiên Thu Thiên Lương có ý đồ này, mà vừa há miệng đã đòi mười ức, khẩu vị của Thu Thiên Lương cũng thật không nhỏ. Phải biết rằng, mặc dù là Thu Minh, tiền trong tay hắn ta cũng chưa từng đạt tới con số mười ức, mà bây giờ cái gọi là tài sản trăm ức của Thu Đồng, chẳng qua cũng chỉ là trên lý luận mà thôi.
"Thu Thiên Lương, ngươi thật cảm thấy việc xảo trá của ngươi có thể thành công sao?" Giọng điệu của Thu Đồng càng thêm lạnh băng.
"Thu Đồng, ngươi đừng giả vờ trấn định với ta, ta nói cho ngươi biết, hiện tại tất cả mọi người trên mạng đều đang ủng hộ ta, toà án cũng đã thụ lí đơn khởi tố của ta, cảnh sát cũng đã lập án, chuyện này ồn ào hơn sẽ chẳng có chút lợi ích nào với ngươi, nếu cảnh sát có thể tìm được một số chứng cứ gây bất lợi cho ngươi, nói không chừng ngươi sẽ phải sống trong tù, ta chỉ không muốn chờ lâu như vậy mà thôi, chỉ cần hiện tại ngươi cho ta mười ức, vậy chuyện này sẽ kết thúc tại đây, nếu không..." Thu Thiên Lương bày ra dáng vẻ trong lòng đã có dự tính, hiển nhiên dưới cái nhìn của hắn ta, mọi thứ đều đang nằm trong lòng bàn tay của hắn ta, dù sao thì dựa theo tình thế trước mắt, đúng là tình hình tương đối có lợi với hắn ta.
Mà vào đúng lúc này, Hạ Chí lại mở miệng ngắt lời Thu Thiên Lương: "Đồng Đồng, ta cảm thấy ngươi không cần nói nhảm với hắn ta, cứ giao cho ta xử lý đi."
"Ừm, ngươi xử lý đi." Thu Đồng đưa mắt nhìn Hạ Chí, tuy nàng không xác định Hạ Chí sẽ dùng biện pháp gì để giải quyết, nhưng nàng vẫn quyết định tin tưởng Hạ Chí.
"Tiểu tử, ngươi lại muốn làm gì?" Thu Thiên Lương căm tức nhìn Hạ Chí, "Ta cảnh cáo ngươi, chuyện ngươi ra tay đánh người lần trước, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu, nếu ngươi còn không thức thời, bất cứ lúc nào ta cũng có thể báo cảnh sát bắt ngươi!"
"Thu Thiên Lương, nói đến lần trước, ngược lại ngươi đã nhắc nhở ta." Giọng điệu của Hạ Chí rất thản nhiên, "Ta vốn tưởng ngươi có thể tiếp nhận dạy dỗ, cách Đồng Đồng xa một chút, nhưng thoạt nhìn, hiển nhiên ngươi còn chưa bị dạy dỗ đủ, nếu như vậy, ta nghĩ, ta nên để ngươi bị dạy dỗ càng nhiều hơn một chút."
"Ngươi đừng dọa ta, trong mấy chục năm cuộc đời, có gió to sóng lớn gì mà Thu Thiên Lương ta chưa từng thấy qua? Ngươi cho rằng nơi này còn là trường trung học phổ thông Minh Nhật sao?" Thu Thiên Lương cười lạnh một tiếng, "Bên kia đều là cảnh sát, tổ trọng án của cục công an thành phố đang ở chỗ này, pháp y cũng đang ở chỗ này, hiện tại chỉ cần ngươi đụng đến ta một chút, ngươi sẽ bị cảnh sát bắt lại, pháp y sẽ lập tức nghiệm thương giúp ta, ngươi cứ chờ ngồi nhà đá bóc lịch đi!"
"Thu Thiên Lương, lần này ngược lại ngươi chuẩn bị rất đầy đủ." Nét mặt Hạ Chí có chút cổ quái.
"Không sai, ta đã chuẩn bị vạn toàn từ lâu, ngươi đừng nghĩ..." Thu Thiên Lương có vẻ hơi đắc ý, thế nhưng, hắn ta còn chưa dứt lời đã cảm thấy trên mặt truyền đến cảm giác nóng hừng hực.
Bốp!
Hạ Chí tàn nhẫn tát một bạt tai lên mặt Thu Thiên Lương, sau đó bày ra vẻ mặt phong khinh vân đạm: "Ở trước mặt ta, chuẩn bị gì cũng đều vô dụng."