"Thu Đồng tiểu thư, lại gặp mặt." Giọng điệu của Hạ Mạt vẫn hờ hững như cũ, nhưng đã có thể tính là ôn hòa hơn trước đó rất nhiều.
"Chào ngươi, Hạ cảnh quan." Thu Đồng cũng lên tiếng chào Hạ Mạt.
"Thu Đồng tiểu thư, hôm qua ta đã đưa danh thiếp của ta cho ngươi, nếu lần sau phát sinh những chuyện tương tự, ta hy vọng ngươi có thể trực tiếp gọi điện thoại cho ta." Giọng điệu của Hạ Mạt vẫn hững hờ như cũ, sau đó nàng đưa mắt nhìn Hạ Chí, nói tiếp: "Có một số kẻ không biết tự lượng sức, không thể thật sự trợ giúp ngươi, hắn sẽ chỉ làm phiền toái của ngươi càng ngày càng nhiều."
"Đa tạ Hạ cảnh quan nhắc nhở, ta sẽ nhớ kỹ." Trong lòng Thu Đồng có cảm giác hết sức quái dị, dường như người không biết lượng sức mình trong miệng Hạ Mạt kia là đang nói Hạ Chí?
"Nhớ kỹ là tốt rồi, đừng như những người khác, vĩnh viễn không biết nhớ lâu là gì!" Hạ Mạt lạnh lùng phun ra những lời này, sau đó nàng lại xoay người, nhanh chóng trở lại bên cạnh Halley, sải bước lên moto. Động cơ ầm ầm khởi động, ngay sau đó, nàng lại quay đầu xe, nhanh chóng rời đi. Mà từ đầu đến cuối, nàng vốn không quan tâm tới Thu Thiên Lương còn đang quỳ ở nơi đó.
Thu Đồng có chút ngạc nhiên nhìn phương hướng Hạ Mạt biến mất, vị Hạ cảnh quan này cứ đi như vậy?
Một lát sau, Thu Đồng quay đầu nhìn Hạ Chí, há mồm muốn nói điều gì, nhưng đột nhiên nàng lại thấy Thu Thiên Lương đang quỳ ở nơi đó, lời đến khóe miệng lập tức thay đổi: "Xử lý hắn ta thế nào đây?"
"Cứ để hắn ta quỳ là được rồi." Hạ Chí thuận miệng trả lời.
"Vậy chúng ta cũng phải ở lại đây trông coi sao?" Thu Đồng khẽ nhíu mày.
"Không cần, hắn ta sẽ thành thật quỳ ở đây đủ hai mươi bốn giờ." Hạ Chí bày ra dáng vẻ tự tin vô cùng.
Thu Đồng nhìn Thu Thiên Lương bất động quỳ ở nơi đó, không cách nào mở miệng, trong lòng nghi hoặc thật sâu, sao Thu Thiên Lương có thể thành thật quỳ ở đây như vậy?
"Quên đi, chúng ta quay về trường học đi." Thu Đồng quyết định không tiếp tục suy nghĩ những chuyện này, cho dù sau khi nàng rời khỏi, Thu Thiên Lương cũng đứng dậy rời đi thì đã sao? Đối với nàng, chuyện trọng yếu nhất là nàng không để gia gia đã mất đi bị quấy rối.
Mười phút sau, Maserati chạy trên đường, Thu Đồng vẫn là người lái xe, mà Hạ Chí vẫn ngồi ở vị trí kế bên tài xế như cũ.
"Trước đây ngươi và vị Hạ cảnh quan kia có quen biết, đúng không?" Rốt cục Thu Đồng cũng mở miệng hỏi thăm, trước đó nàng đã muốn hỏi vấn đề này. Hôm qua nàng còn chưa ý thức được, nhưng bây giờ nàng lại có cảm giác, chắc chắn trước đây Hạ Chí và vị mỹ nữ cảnh quan tên Hạ Mạt kia có quen biết.
Không nói tới chuyện tên của hai người đều rất kỳ quái, chỉ riêng hành động không để ý tới vị Hoàng cảnh quan của Hạ Chí vừa rồi, hiển nhiên là vì hắn biết Hạ Mạt sẽ đến. Mà câu Hạ Chí từng nói gì mà có người cũng không thích người khác quản chuyện của mình kia, hơn phân nửa “có người” ở đây chính là chỉ Hạ Mạt. Mà ban nãy, rõ ràng Hạ Mạt cũng như đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Thu Đồng gần như có thể xác định, trước đây Hạ Chí và Hạ Mạt có quen biết, hơn nữa quan hệ giữa hai người còn tương đối mật thiết, mà phát hiện này khiến đáy lòng Thu Đồng mơ hồ có chút khó chịu.
"Đúng vậy, trước đây ta và nàng có quen biết, Đồng Đồng, không phải ngươi cũng biết sao?" Hạ Chí trả lời ngay.
Thu Đồng không khỏi ngẩn ra, gia hỏa này lại có thể thừa nhận dứt khoát như vậy? Dường như hơi không đúng.
"Sao ta lại biết các ngươi quen nhau?" Thu Đồng có chút mất hứng, tuy nói gia hỏa này mới vừa giúp nàng một chuyện lớn, nhưng hắn cũng không thể nói hươu nói vượn.
"Đồng Đồng, sao ngươi có thể không biết? Hôm qua ta còn đuổi theo nàng đây." Hạ Chí làm ra vẻ ngạc nhiên, "Tuy nàng không thích ta, nhưng chúng ta vẫn có quen biết, hôm qua không phải ta đã nói với ngươi rồi sao?"
"Ta muốn nói thời gian trước ngày hôm qua!" Thu Đồng lập tức cảm thấy buồn bực, biết ngay tên gia hỏa này sẽ không dứt khoát thừa nhận như thế, thì ra trước đây mà Hạ Chí nói lại chính là ngày hôm qua.
Trên lý luận, đúng là hôm qua cũng là trước đây, nhưng rõ ràng nàng không muốn nói tới trước đây này, nàng không tin Hạ Chí không rõ. Tên hỗn đản này vẫn trước sau như một, thích giả bộ hồ đồ!
"Trước ngày hôm qua sao, để ta suy nghĩ kỹ một chút." Hạ Chí bày ra vẻ nghiêm túc suy tư, qua khoảng chừng 10 giây, hắn mới lắc đầu, "Đồng Đồng, nếu như trước đây ta quen biết nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy, ta nhất định sẽ nhớ rõ, nhưng ta thực sự không nhớ nổi, ta cảm thấy hẳn trước kia, ta không quen nàng."
"Ngươi không thừa nhận thì thôi đi!" Thu Đồng có chút căm tức, nàng không tin mấy lời quỷ quái này của Hạ Chí, mà Hạ Chí không thừa nhận càng khiến nàng cảm thấy trong này có vấn đề!
Vốn vì chuyện của gia gia, Thu Đồng đã có chút thay đổi ấn tượng với Hạ Chí, nhưng bây giờ, Thu Đồng lại bắt đầu thầm mắng Hạ Chí khốn kiếp, bởi vì nàng cảm thấy tám phần mười tên hỗn đản chết tiệt này có một chân với Hạ Mạt kia!
Lưu manh, tên hỗn đản này đúng là một tên lưu manh đáng chết!
Thu Đồng ngồi đó nghiến răng nghiến lợi, không chút ý thức được, trong lúc vô tình, nàng đã ghen tị.
Dọc theo đường đi, dường như Thu Đồng vẫn đang thở dài, cũng không thèm nhắc lại. Khi trở lại trường học, vừa lúc là mười giờ sáng, mà sau khi Thu Đồng dừng xe, nàng cũng không để ý tới Hạ Chí, một mình nổi giận đùng đùng đi về phía tòa nhà văn phòng. Lần này, Hạ Chí cũng không đi theo sau.
Mấy phút đồng hồ sau, Thu Đồng mở cửa đi vào phòng làm việc, nhưng mới vừa vào cửa, đột nhiên nàng cảm thấy có điểm gì đó không đúng, vậy mà trong phòng làm việc của nàng lại có thể có người, mà người này lại có thể ngồi vị trí của nàng!