Đó là một nam tử bốn mươi mấy tuổi, tuy mặc âu phục nhưng phong độ của hắn ta không hề dính tới từ nhanh nhẹn. Thông thường Thu Đồng sẽ không trông mặt mà bắt hình dong, nhưng tướng mạo của người trước mắt này thật khiến nàng không dám khen tặng, dùng mấy chữ xấu xí để hình dung hắn ta tuyệt không quá đáng. Hơn nữa, trên đầu, trên vai hắn ta còn có thể thấy rõ bụi bặm, điều này cũng khiến bộ trang phục nhìn như rất kiểu cách của hắn ta ngược lại có vẻ hơi chẳng ra gì.
Trên tay nam tử trung niên xấu xí đang cầm một quyển sách, nhưng lúc này, hắn ta đã ngẩng đầu nhìn về phía Thu Đồng, sau đó, hắn ta lại nhe răng cười, có lẽ là để tỏ lòng thiện ý, nhưng nụ cười của hắn ta đủ để dọa khóc đứa trẻ ba tuổi.
"Chào ngươi, Thu Đồng tiểu thư." Nam tử trung niên cũng không đứng dậy, "Xin không cần phải sợ, ta cũng không có ác ý."
"Ngươi là ai?" Thu Đồng đứng ở cửa, cũng không tiếp tục đi vào, nàng sẽ không tin người này không có ác ý. Người có thiện ý chân chính sẽ không dùng cách này để thăm hỏi người khác, càng sẽ không ngồi vào vị trí của người khác mãi không chịu đứng dậy.
Chỉ có điều Thu Đồng nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc người này vào bằng cách nào? Trước đó khi nàng rời phòng làm việc nàng đã khóa cửa, mà ban nãy, thật ra nàng cũng dùng chìa khóa mở cửa đi vào, môn và khóa đều không hỏng, chẳng lẽ người này là ăn trộm, tinh thông kỹ xảo mở khóa?
Không thể không nói, hình tượng của người này ngược lại rất tương xứng với nghề ăn trộm.
"Thu Đồng tiểu thư, ta họ Tôn, tất cả mọi người gọi đều gọi ta là Tôn Hầu Tử." Nam tử trung niên lại lộ ra nụ cười hơi dọa người, "Phải nói rõ, ta rất thích cái tên này, có thể cùng tên với Tôn đại thánh vĩ đại là vinh quang của ta."
"Ngươi muốn làm gì?" Giọng điệu của Thu Đồng lạnh băng, tuy sự xuất hiện của Tôn Hầu Tử khiến nàng kinh ngạc, nhưng lúc này nàng cũng không sợ, dù sao nơi này cũng là trường trung học phổ thông Minh Nhật, có thể nói là địa bàn của nàng, nhưng vì để ngừa vạn nhất, nàng vẫn đứng ở cửa không đi vào, như vậy vạn nhất có chuyện gì phát sinh, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể chạy đi, hoặc có thể đứng ở cửa lớn tiếng kêu cứu.
"Thu Đồng tiểu thư, thật ra trước khi tới nơi này ta đã nghi ngờ rất nhiều, bởi vì từ đầu đến cuối ta nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Hạ Chí lại xuất hiện ở nơi này, càng nghĩ mãi mà không rõ, vì sao hắn sẽ mạo hiểm để bản thân xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, nhưng bây giờ, ta hiểu được." Lúc này Tôn Hầu Tử cuối cùng cũng chịu đứng lên từ trên ghế của Thu Đồng, cũng để Thu Đồng phát hiện, Tôn Hầu Tử rất lùn, có lẽ đây chính là nguyên nhân hắn ta thích ngồi, vì thoạt nhìn hắn ta chỉ cao chừng 1m6. Đối với một nam nhân, chiều cao này thật sự quá thấp.
Chậm rãi đi về phía Thu Đồng, Tôn Hầu Tử tiếp tục nói: "Vì tuyệt đại giai nhân như Thu Đồng tiểu thư, mạo hiểm thực sự đáng giá."
"Ta không rõ rốt cục ngươi đang nói gì." Mặc dù ngoài miệng Thu Đồng nói không rõ, nhưng trong lòng nàng lại có chút kinh ngạc, dường như tên Tôn Hầu Tử này tới vì Hạ Chí?
Nhưng Tôn Hầu Tử nói Hạ Chí mạo hiểm xuất hiện trong tầm mắt công chúng, rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ nói, Hạ Chí vốn cần đòi hỏi che giấu thân phận? Rốt cuộc trước đây tên lưu manh kia có thân phận gì?
"Thu Đồng tiểu thư, ta tin tưởng ngươi cũng hiểu, ta tới nơi này chỉ vì tới thăm hỏi bạn trai ngươi Hạ Chí tiên sinh." Tôn Hầu Tử mỉm cười, "Mà bởi vì có chút nguyên nhân, ta không hy vọng những người khác biết lần thăm hỏi này, cho nên ta lựa chọn không báo mà vào, còn hy vọng Thu Đồng tiểu thư có thể lượng giải. Hiện tại, nếu Thu Đồng tiểu thư ngươi đồng ý giúp đỡ, còn xin ngươi báo cho Hạ Chí tiên sinh, cứ nói trong phòng ngươi có một người bạn cũ đang chờ hắn."
"Ta không cảm thấy ngươi sẽ là bạn hắn." Thu Đồng hừ lạnh một tiếng, nàng cũng không biết phải làm cách nào mới tìm được Hạ Chí, mà cho dù nàng biết nàng cũng sẽ không thật sự gọi Hạ Chí giúp tên Tôn Hầu Tử không rõ lai lịch này.
"Thu Đồng tiểu thư, có thể ngươi đã hiểu lầm ta..." Dường như Tôn Hầu Tử đang nỗ lực giải thích.
"Đồng Đồng không hiểu lầm." Tại lúc này, giọng nói lạnh nhạt truyền đến, "Ngươi còn chưa có tư cách làm bạn ta."
Nghe được giọng nói này, Thu Đồng vô thức quay đầu, trong lòng vẫn không khỏi buồn bực, không phải tên hỗn đản này không theo tới sao? Hắn lại xuất hiện từ lúc nào? Cả ngày xuất quỷ nhập thần, tựa như một con quỷ thật vậy.
"Hạ Chí, xa cách nhiều năm, ngươi vẫn cao ngạo như vậy." Giọng điệu của Tôn Hầu Tử ngược lại rất bình tĩnh, thoạt nhìn cũng không tức giận, "Ta hy vọng ngươi hiểu, ta rất tôn trọng ngươi, tôn trọng địa vị và lịch sử huy hoàng của ngươi, nhưng ta cũng hy vọng ngươi có thể hiểu, bởi vì cái gọi là vật đổi sao dời, lúc này đã không giống ngày xưa, cho nên hiện tại hẳn chúng ta nên nói chuyện thật tốt. Nếu như ngươi cảm thấy ở đây không tiện, chúng ta có thể chuyển sang nơi khác. Dù sao ta tin tưởng, rất nhiều chuyện, chưa chắc Thu Đồng tiểu thư đã hiểu, mà ngươi, có lẽ cũng không hy vọng để nàng hiểu rõ."
"Chớ nói nhảm." Hạ Chí có vẻ hơi không kiên nhẫn, "Không phải ngươi hy vọng đứng trước mặt Đồng Đồng có thể khiến ta có chỗ cố kỵ sao? Đáng tiếc ngươi sai rồi, cho tới bây giờ ta đều không cần tận lực ẩn giấu cái gì."
Trong khi nói chuyện, Hạ Chí đã kéo Thu Đồng đi vào phòng làm việc, sau đó, hắn trực tiếp đi tới sofa bên cạnh ngồi xuống.
Thu Đồng hơi do dự một chút, cũng ngồi xuống bên cạnh Hạ Chí.