"A, hình như sofa đã bị chúng ta ngủ hư rồi." Đột nhiên Hạ Chí nói ra một câu như vậy.
Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, tên hỗn đản này lại đang đùa giỡn lưu manh, cái gì gọi là bị chúng ta ngủ hư rồi? Tuy thật ra sofa này đã có chút vấn đề thật, hơn nữa đúng là hai người bọn họ đều từng ngủ trên sofa này thật, nhưng vấn đề là bọn hắn không ngủ chung. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, lời của tên lưu manh này nghe như bọn hắn đã từng ngủ chung trên sofa vậy.
"Đồng Đồng, chúng ta nên đi mua một chiếc sofa mới." Hạ Chí nghiêm trang nói.
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, không để ý tới hắn, nếu không phải bên cạnh còn có người, nàng đã trực tiếp mắng hắn, đây cũng là điểm khiến nàng cảm thấy cạn lời, rõ ràng trong phòng còn có một tên Tôn Hầu Tử lai giả bất thiện, vậy mà tên hỗn đản này vẫn có tâm tư đùa giỡn nàng!
"Hạ Chí..." Tôn Hầu Tử mở miệng nói chuyện.
Nhưng hắn ta mới nói hai chữ, Hạ Chí đã ngắt lời hắn ta: "Ngươi biết không? Thật ra đám người các ngươi vẫn có chút giá trị, nhưng tựa như chiếc ghế sofa này, tuy còn có thể dùng, nhưng với ta, có nằm tiếp cũng không đủ thoải mái. Cho nên ta sẽ hủy cái ghế sofa này. Mà cũng giống vậy, ta cũng không có chút hứng thú nào với các ngươi, vốn dĩ sự hiện hữu của các ngươi cũng không khiến ta cảm thấy thoải mái, cho nên, bất luận ngươi tới làm gì, hiện tại, ngươi có thể đi."
"Hạ Chí, chúng ta rất có thành ý." Sắc mặt Tôn Hầu Tử rất khó coi, đương nhiên, mặt hắn ta vốn không đẹp, cho dù là khi hắn ta vui vẻ, sắc mặt cũng không cách nào đẹp mắt nổi, lúc này chỉ là càng có vẻ khó coi hơn mà thôi.
"Đồng Đồng, gả cho ta được không?" Hạ Chí nhìn Thu Đồng, đột nhiên nói ra một câu như vậy.
"Đầu óc ngươi có vấn đề sao?" Rốt cục Thu Đồng cũng không nhịn được, tên hỗn đản này vẫn bừa bãi như thế.
"Đồng Đồng, ta thực sự rất có thành ý." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Ta thấy ngươi có bệnh!" Thu Đồng tức giận nói.
Hạ Chí quay đầu nhìn Tôn Hầu Tử, cười nhạt một tiếng: "Nghe được không? Đồng Đồng nói ngươi có bệnh."
"Hạ Chí, chúng ta tôn trọng ngươi, nhưng hy vọng ngươi cũng có thể tôn trọng chúng ta." Giọng điệu của Tôn Hầu Tử cũng có chút bất mãn, "Hiện tại trừ chúng ta, không ai nguyện ý che chở cho ngươi!"
"Xem ra ta làm người thực sự quá vô danh." Hạ Chí lẩm bẩm, "Khiêm tốn tới mức ngay cả đám củi mục các ngươi cũng cảm thấy các ngươi có thể che chở cho ta."
Thu Đồng không khỏi oán thầm trong lòng, tên lưu manh này khiêm tốn bao giờ vậy?
Suy nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu nàng đã phát hiện Hạ Chí không còn trên ghế sofa, mà chớp mắt sau, nàng lại nghe được giọng nói lạnh như băng của Hạ Chí: "Chỉ dựa vào một tên củi mục như ngươi, có tư cách gì mở miệng nói che chở ta?"
Thu Đồng vô thức ngẩng đầu, phát hiện chẳng biết từ lúc nào Hạ Chí đã xuất hiện trước mặt Tôn Hầu Tử, mà một tay hắn đang bóp chặt cổ họng Tôn Hầu Tử, mà giọng nói càng thêm lạnh băng tiếp tục vang lên: "Ngươi cảm thấy ta sẽ cần cái gọi là che chở sao?"
"Ngươi, sao ngươi..." Trong giọng điệu của Tôn Hầu Tử có khó tin rất rõ ràng.
"Cút!" Hạ Chí lạnh lùng phun ra một chữ, tay đưa tới, Tôn Hầu Tử liền bay ra phòng làm việc của Thu Đồng.
Nơi cửa, Tôn Hầu Tử bò từ dưới đất dậy, không nói hai lời xoay người rời đi.
Hạ Chí xoay người, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười xán lạn, giọng điệu cũng có vẻ ôn hòa: "Đồng Đồng thân yêu, chúng ta đi mua sofa được không?"
"Rốt cục ngươi là ai?" Thu Đồng dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Hạ Chí, "Không phải mới vừa rồi ngươi nói cần tận lực ẩn giấu và vân vân sao? Hiện tại ngươi nói thật cho ta biết, rốt cuộc trước đây ngươi làm gì?"
"Đồng Đồng, thật ra ta rất muốn nói cho ngươi." Hạ Chí rất chăm chú nhìn Thu Đồng.
"Sau đó thì sao!" Thu Đồng trừng mắt Hạ Chí.
"Nhưng nếu ta nói tất cả sự tích hào quang cho ngươi, nhất định ngươi sẽ cảm thấy ta quá vĩ đại, quá cao thượng, như vậy ngươi sẽ tự ti." Hạ Chí nghiêm trang vô cùng, "Khi đó, ngươi sẽ cảm thấy ngươi không xứng với ta, có thể ngươi sẽ không muốn làm bạn gái ta nữa, ta không thể để ngươi có ý nghĩ như vậy, cho nên ta tuyệt đối không thể nói cho ngươi biết, trừ phi hiện tại ngươi đồng ý làm bạn gái ta."
"Ta mới sẽ không tự ti trước mặt một tên bệnh thần kinh!" Thu Đồng nghiến răng nghiến lợi, tên hỗn đản này lại đang nói chuyện ma quỷ gì!
"Vậy Đồng Đồng, bây giờ chúng ta có thể đi mua sofa rồi sao?" Hạ Chí rất chăm chú hỏi.
"Muốn đi ngươi đi đi, ta không đi!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, vừa nói xong lời này nàng đã hối hận, nhưng nàng còn chưa kịp đổi giọng đã nghe được Hạ Chí lập tức tiếp lời: "Đồng Đồng, ta đi mua ngay!"
Nói dứt lời, Hạ Chí đã như làn khói chạy mất, lưu lại Thu Đồng ở đó nghiến răng nghiến lợi. Vốn nàng muốn nói không cần đổi ghế sofa, nhưng hiện tại, chắc chắn tên hỗn đản này sẽ mua một chiếc sofa mới trở về!
Chỉ cần suy nghĩ tới việc mấy trăm sư sinh trong trường học thấy Hạ Chí mua một chiếc sofa mới bưng đến phòng làm việc của nàng, lại suy nghĩ tới những lời đồn đãi trong căn tin lúc sáng, Thu Đồng lại cảm thấy muốn hỏng mất, nhưng hiện tại, hết lần này tới lần nàng không cách nào ngăn cản được!
Lúc này, cách trường trung học phổ thông Minh Nhật mấy cây số, trong một tầng hầm đỗ xe còn chưa đi vào hoạt động của một tòa nhà, có một nam tử trẻ tuổi thân hình cao to đang đứng. Nam tử này nhắm mắt lại, yên lặng đứng thẳng chừng một phút đồng hồ, sau đó, đột nhiên hắn ta động, một tay hắn ta đột nhiên duỗi dài ra một cách quỷ dị, trực tiếp cắm thẳng vào trong mặt đất!