Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 176 - Chương 176: Ta Ngủ Trước Hai Giờ Thử Xem (2)

Chưa xác định
Chương 176: Ta ngủ trước hai giờ thử xem (2)

Đúng rồi, siêu thị gia dụng này tên Quý Tộc Gia Cư, trong quảng cáo của siêu thị có một đoạn thế này: Chỉ cần mua đồ gia dụng ở đây, ngươi có thể trải nghiệm cuộc sống quý tộc, đương nhiên những lời này không đáng tin cậy, nhưng không hề nghi ngờ, nếu có thể mua đồ gia dụng được đặt ở tầng bốn trở nên, tuyệt đối có thể trải nghiệm cuộc sống của quý tộc.

Vì thế, hiện tại Hạ Chí quyết định tới tầng sáu Quý Tộc Gia Cư, hắn nói mua sofa liền thực sự đến mua sofa. Đối với một nam nhân thường xuyên ngủ sofa, có một chiếc sofa tốt tuyệt đối rất quan trọng.

"Tiên sinh ngài khỏe chứ, hoan nghênh ngài tới tầng sáu Quý Tộc Gia Cư, xin hỏi ngài cần gì? Trong chỗ chúng ta có đủ loại vật dụng trong nhà, cũng có đến từ Châu u..." Một nhân viên trẻ tuổi nhanh chóng chào đón. Gương mặt của nhân viên trẻ tuổi này không tính là rất xinh đẹp, nhưng nụ cười trên mặt lại có chút ngọt ngào, đặc biệt là hai lúm đồng tiền có vẻ rất được người thích.

Hiển nhiên người quản lý siêu thị này hiểu một việc, người có thể tới tầng sáu mua dụng cụ gia đình, hiển nhiên đều là loại phi phú tức quý, khách hàng như vậy đương nhiên cần phải chiêu đãi thật tốt. Cho nên nhân viên ở tầng này, tố chất mọi mặt đều tương đối xuất sắc, không nhất định phải xinh đẹp gợi cảm, nhưng ít nhất cũng phải nhanh chóng lấy được thiện cảm của khách hàng, tựa như vị nhân viên có má lúm đồng tiền trước mặt.

"Ta tới mua sofa." Hạ Chí lại trực tiếp ngắt lời nhân viên lúm đồng tiền, đi thẳng vào vấn đề nói.

"Tốt, tiên sinh, ta dẫn ngài đi tham quan một chút." Nhân viên má lúm vẫn tươi cười thật ngọt ngào như cũ, sau khi nói xong nàng còn nghiêng người dẫn đường, dẫn theo Hạ Chí đi về phía khu trưng bày sofa của siêu thị.

Thật ra khu trưng bày Sofa rất lớn, muốn bày mấy chục bộ sofa đắt giá ra cũng thật chiếm chỗ, nhưng giờ phút này, nơi đây rất quạnh quẽ. Thật ra quạnh quẽ như vậy cũng bình thường, thổ hào có thể tới tầng này tương đối ít, hiện tại, tình huống trong tầng này chính là nhân viên hướng dẫn còn nhiều hơn cả khách hàng. Tầng này có tổng cộng tám nhân viên, mà sáu trong số đó đang ngồi xem náo nhiệt, trừ nhân viên lúm đồng tiền này ra, còn một nhân viên khác đang đi theo một cặp khách hàng, mà đây cũng là khách hàng duy nhất trong tầng này ngoại trừ Hạ Chí, một đôi nam nữ thoạt nhìn cũng rất trẻ tuổi.

"Tiên sinh, xin hỏi ngài có yêu cầu đặc biệt gì với sofa không? Tỷ như chất liệu, nơi sản xuất hoặc giá cả…." Lúc này, nhân viên lúm đồng tiền lại rất khách khí hỏi Hạ Chí, mặc dù trang phục của Hạ Chí rất bình thường, chỉ có điều có người nói, đầu năm nay rất nhiều kẻ có tiền thích trang bức, nàng còn nhớ rất rõ ràng, ngày đầu tiên đi làm, giám đốc nơi này đã khuyên răn nàng, đầu năm nay rất nhiều kẻ có tiền thích trang bức, cho nên, dù có người ăn mặc hệt tên khất cái, chỉ cần hắn vào được, vậy các ngươi phải chiêu đãi thật tốt.

Đương nhiên, cũng không phải mỗi người đều khắc ghi lời này trong lòng, chí ít sáu nhân viên còn lại cũng không nghĩ như vậy. Vừa rồi lúc Hạ Chí tiến vào, các nàng kiến thức rộng, vừa liếc mắt đã nhìn ra Hạ Chí không giống kẻ có tiền. Sau đó các nàng cố ý thả chậm bước chân nghênh tiếp, vì thế mới để nhân viên lúm đồng tiền mới tới này trở thành nhân viên tiếp đón Hạ Chí.

Mà sáu nhân viên hướng dẫn còn lại thầm nói trong lòng, cũng chỉ có nha đầu này mới tin tưởng mấy lời giám đốc nói, người có tiền thích trang bức gì gì đó, đó chỉ là truyền thuyết, tối đa cũng chỉ xa hoa khiêm tốn một chút. Nhưng xa hoa khiêm tốn cũng là xa hoa, không giống người trước mắt, trên người không có thương hiệu nào đáng tiền.

"Ta có yêu cầu không cao với sofa." Hạ Chí vừa nói vừa dõi tầm mắt tới một nơi, nhìn chăm chú.

Nhân viên lúm đồng tiền thầm nói, yêu cầu không cao còn mua mắc như vậy? Nàng mới không tin đâu.

Mà lúc này, Hạ Chí lại bổ sung một câu: "Ngủ thoải mái là được."

Ngủ thoải mái là được?

Nhân viên lúm đồng tiền lại buồn bực, đại đa số thời gian thời gian là dùng để ngồi, đúng không?

"Vậy tiên sinh, ngài có đặc biệt thích kiểu dáng nào không?" Nhân viên lúm đồng tiền chỉ đành mở miệng hỏi lần nữa, thân là một nhân viên hướng dẫn, nàng rất rõ ràng một đạo lý, khách hàng lắm yêu cầu không phải khách hàng phiền toái nhất, phiền toái nhất chính là loại khách hàng nói bản thân không có yêu cầu gì này, bởi vì bọn họ vốn không cách nào biết rõ loại khách hàng này thích gì.

"Đã thấy, ta đi thử một chút." Hạ Chí lại gật đầu, sau đó hắn bước tới một phương hướng.

Nhân viên lúm đồng tiền thầm vui vẻ, có kiểu dáng mình thích là tốt rồi, nhưng một giây sau, nhân viên lúm đồng tiền lại hơi ngẩn ngơ, bởi vì nàng thấy Hạ Chí lấy tốc độ cực nhanh đi đến trước một chiếc sofa màu hồng nhạt, sau đó, hắn cứ như vậy nằm lên!

Đương nhiên sofa có thể thử, nhưng vấn đề là, khi mọi người thử sofa thông thường đều ngồi thử, nhưng vị này lại chạy đi nằm thử? Chẳng lẽ hắn mua sofa là để ngủ thật sao? Vậy còn không bằng mua giường!

Trong lòng than thở, đồng thời, nhân viên lúm đồng tiền vẫn bước nhanh tới, sau đó mở miệng hỏi: "Tiên sinh, ngài cảm thấy thế nào?"

"Ta ngủ hai giờ trước thử xem." Hạ Chí thuận miệng trả lời một câu, sau đó lại nhắm mắt lại, một bộ thật sự muốn ngủ, mà vị nhân viên lúm đồng tiền này lập tức trợn tròn mắt. Hai giờ? Nàng không nghe lầm chứ? Không phải hai phút?

Trong lúc nhân viên lúm đồng tiền đang có chút không biết phải làm sao, bên cạnh lại truyền tới một giọng nói tức giận: "Chuyện gì xảy ra? Không phải ta đã nói giữ chiếc ghế sofa này lại cho ta sao?"

Bình Luận (0)
Comment