Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 177 - Chương 177: Đừng Gây Chuyện Với Ta (1)

Chưa xác định
Chương 177: Đừng gây chuyện với ta (1)

Đây là giọng của nữ nhân, mà bây giờ, trong tầng lầu này cũng chỉ có một nữ khách hàng, là một nữ nhân trẻ tuổi, rất xinh đẹp, còn có vóc người như người mẫu. So sánh với tám nhân viên hướng dẫn xinh đẹp khác trong tầng này, rõ ràng nữ nhân trước mắt càng xinh đẹp hơn, mà trang phục trên người ả cũng tương đối quý giá, những nhân viên hướng dẫn bình thường này càng theo không kịp.

Mà càng khiến người hướng dẫn này hâm mộ là, vị mỹ nữ kia còn có một người bạn trai rất có tiền, hơn nữa còn rất đẹp trai, nam nhân đi cùng nàng tuy rất ít phát biểu ý kiến, nhưng bọn họ có thể xác định, đợi lát nữa người thanh toán nhất định là hắn ta.

"Xin lỗi, Tưởng tiểu thư, ta sẽ lập tức xử lý tốt chuyện này." Người hướng dẫn vẫn ở bên cạnh vị này vội vàng tiếp lời, nàng ta là tổ trưởng trong số những nhân viên hướng dẫn ở đây, mỗi lần có khách hàng mới, cơ bản đều là ả tới trước, trừ phi là khách hàng ả không thích lắm. Mà ả cũng biết Tưởng tiểu thư này là một người mẫu có phần nổi tiếng, về phần bạn trai của Tưởng tiểu thư, mặc dù không chịu tiết lộ tính danh, nhưng hẳn cũng là một thiếu gia nhà giàu có. Khách hàng tốt như vậy, thân là tổ trưởng tổ hướng dẫn, đương nhiên ả không thể bỏ qua.

"Tiểu Uông, sao lại thế này? Đây là chiếc ghế sofa vừa rồi Tưởng tiểu thư đã định mua!" Tổ trưởng tổ hướng dẫn trực tiếp rầy la nhân viên lúm đồng tiền, "Còn có, sao ngươi có thể để người ta nằm lên ghế sofa?"

"Tổ trưởng, vị tiên sinh này nói muốn thử sofa một chút." Nhân viên lúm đồng tiền thấp giọng giải thích rõ, trong lòng nàng cũng có chút buồn bực, tuy nói nàng thật không ngờ vị khách hàng mình dẫn này lại đột nhiên nằm lên ghế, nhưng công ty cũng không có quy định khách không thể thử như thế. Đương nhiên, nếu là ngủ hai giờ, chắc chắn sẽ bị nói là thời gian quá dài, nhưng hiện tại người ta chỉ vừa mới nằm xuống không được hai phút đâu.

Về phần cái gì mà Tưởng tiểu thư đã định mua, nàng mới không tin tưởng, nếu định mua thật, sao Tưởng tiểu thư này còn đi khắp nơi tiếp tục xem sofa khác? Dựa theo suy đoán của nàng, hơn phân nửa Tưởng tiểu thư này chỉ coi chiếc ghế sofa trước mặt như một trong những mục tiêu dự định, mà vị Tưởng tiểu thư này cũng chưa có quyết định cuối cùng.

Chẳng qua tuy trong lòng hơi bất mãn, nhưng nhân viên lúm đồng tiền cũng không dám tranh chấp với tổ trưởng, đắc tội tổ trưởng, trích phần trăm và tiền thưởng cuối tháng… rất có thể đều bị giảm đi, vậy thì quá thua lỗ.

"Thử sofa? Nào có ai thử ghế sofa như thế?" Tổ trưởng tổ hướng dẫn càng bất mãn, "Ngươi còn không mau kêu hắn đứng lên?"

"Quên đi, ta không muốn chiếc ghế sofa này nữa, ghế sofa người khác đã ngủ qua ta không muốn." Lúc này, vị Tưởng tiểu thư kia lại có chút ghét bỏ nhìn Hạ Chí đang nằm trên sofa, "Bẩn thỉu, mất đẳng cấp!"

"Tưởng tiểu thư, vị tiên sinh này không làm bẩn ghế sofa." Nhân viên lúm đồng tiền không nhịn được nói, lúc đầu, theo lý thuyết, nàng không cần giải thích, nhưng nàng biết, nếu Tưởng tiểu thư này cứ đi như vậy, tổ trưởng nhất định sẽ trách nàng, vì thế nàng cảm thấy mình nên giải thích một chút, dù sao thì thoạt nhìn vị khách nàng chiêu đãi ăn mặc rất bình thường, không giống kẻ có tiền, nhưng người ta vẫn rất sạch sẽ, cũng không có chút lôi thôi nào.

"Không bẩn?" Tưởng tiểu thư nhìn nhân viên lúm đồng tiền, cười lạnh một tiếng, "Sofa đã bị kẻ nghèo hèn nằm lên chính là sofa bẩn!"

Cũng không biết có phải Tưởng tiểu thư này có thù oán gì với người nghèo hay không, trong giọng nói của ả tràn đầy chán ghét và khinh bỉ người nghèo, mà thân là người mẫu, đương nhiên ả càng quen thuộc với đủ loại xa xỉ phẩm, cũng chỉ liếc mắt đã có thể nhìn ra trên người Hạ Chí toàn đồ không đáng tiền, vì thế ả rất tự nhiên quy Hạ Chí về hạng nghèo hèn. Mà kẻ nghèo hèn này lại có thể nằm lên ghế sofa ả nhìn trúng, khiến ả có cảm giác ánh mắt mình thoáng cái đã bị kéo thấp đến cùng một đẳng cấp với kẻ nghèo rớt mùng tơi, trong lòng đột nhiên xuất hiện đủ loại khó chịu, ngôn từ cũng trở nên tương đối chanh chua.

"Tưởng tiểu thư, ngươi đừng tính toán với người như thế, trong chỗ chúng ta còn rất nhiều sofa..." Lúc này, tổ trưởng tổ hướng dẫn lại tranh thủ thời gian lên tiếng khuyên bảo, mà đồng thời nàng ta còn có chút ghét đưa mắt nhìn Hạ Chí, vốn nàng ta đã sắp bán được ít nhất một bộ sofa, nhưng bây giờ, bởi vì tên quỷ nghèo này mà ngâm nước nóng. Dưới cái nhìn của nàng ta, Hạ Chí chính là loại không có tiền lại cố ý muốn tới thể nghiệm đời sống xa hoa. Trên thực tế, đây cũng không phải lần đầu tiên nàng ta gặp phải người như vậy ở nơi này, rất nhiều người rõ ràng không có tiền, lại cứ cố ý muốn tới ngồi thử trên những bộ sofa đắt giá này, lại sờ sờ thử những vật dụng gia đình đắt giá khác. Thế nhưng người chạy tới nằm thử trên ghế sofa như vậy, đây thật sự là lần đầu tiên ả gặp phải.

"Hình như có người đang nói ta là kẻ nghèo hèn?" Tại lúc này, một giọng nói lười biếng ngắt lời vị tổ trưởng tổ hướng dẫn kia, rốt cục Hạ Chí cũng mở mắt, sau đó, hắn lại xoay người ngồi dậy, đồng thời còn duỗi lưng, một bộ vừa tỉnh ngủ, "Sofa cũng không tệ lắm, nằm thật thoải mái, chỉ là bên tai có con vịt không ngừng kêu bậy, ừm, cũng có thể là gà đang kêu, nói chung thể nghiệm quá kém."

"Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi nói ai là gà?" Vị Tưởng tiểu thư kia lập tức giận dữ.

Mấy nhân viên hướng dẫn vốn đang xem kịch, vẻ mặt đều trở nên cổ quái, có phải vị Tưởng tiểu thư này quá nhạy cảm rồi không? Dường như người ta chỉ ghét bỏ bọn họ tranh cãi ầm ĩ mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment