Hạ Chí nhìn nhìn vị Tưởng tiểu thư này, sau đó lại nhìn hai nhân viên hướng dẫn một chút, cuối cùng, tầm mắt của hắn trở lại trên mặt Tưởng tiểu thư, gật đầu, vẻ mặt thành thật: "Ừm, ngươi là gà."
Có mấy người hướng dẫn vẻ mặt có chút cổ quái, thoạt nhìn, bộ dáng Hạ Chí này trịnh trọng nói người ta là gà đặc biệt buồn cười, đến mức các nàng thiếu chút nữa đã bật cười. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, các nàng lại không thể cười, cho nên, các nàng chỉ có thể rất nỗ lực chịu đựng.
"Khốn nạn, chết quỷ nghèo, ngươi..." Tưởng tiểu thư lập tức giận điên lên, tức tới hổn hển mắng to.
Nhưng ả mới mắng được mấy chữ, Hạ Chí đã ngắt lời ả: "Vị kê tiểu thư này, ngươi có thể mắng, nhưng đổi lại từ ngữ đi, ta còn sống, ta cũng không nghèo, cho nên, ta không phải chết quỷ nghèo."
"Ngươi không nghèo? Xem ngươi toàn thân cao thấp, cộng lại có đáng một nghìn tệ sao? Ta ghét nhất loại người như ngươi, rõ ràng từ trong ra ngoài, ngay cả trong xương cũng là người nghèo túng, hết lần này tới lần khác lại muốn giả thành kẻ có tiền. Hôm nay tất cả tâm tình tốt đẹp của ta đều bị tên chết quỷ nghèo ngươi làm hỏng. Chiếc sofa vốn đẳng cấp xa hoa, sau khi dính hơi thở nghèo túng trên người ngươi, nó lập tức biến thành cùng đẳng cấp với ngươi..." Không biết hôm nay tâm tình vị Tưởng tiểu thư này không tốt hay là đại di mụ tới, thoạt nhìn ả thật sự rất tức giận, nhân viên lúm đồng tiền bên cạnh cảm thấy ù ù cạc cạc thật sự, không phải chỉ là một bộ sofa thôi sao? Đáng phải tức giận như vậy sao?
Hơn nữa, bình thường khách hàng gặp phải chuyện này, nhiều nhất cũng chỉ gây sự với siêu thị bọn họ, không lý nào lại xung đột với khách hàng khác.
"Tưởng tiểu thư, xin bớt giận, xin bớt giận, nếu không ngài qua bên kia ngồi một hồi, để ta tới xử lý chuyện này đi." Tổ trưởng tổ hướng dẫn vội vàng khuyên Tưởng tiểu thư.
Không đợi Tưởng tiểu thư nói, vị tổ trưởng tổ hướng dẫn này đã nhìn về phía Hạ Chí, hừ lạnh một tiếng: "Vị tiên sinh này, siêu thị chúng ta không chào đón ngươi, ngươi lập tức rời đi cho ta, nếu không, ta sẽ gọi bảo vệ!"
"Ta không cần người khác hoan nghênh ta, ta muốn tới nơi nào thì tới nơi đó." Hạ Chí nhìn tổ trưởng tổ hướng dẫn, giọng điệu hơi hờ hững, "Cũng chưa từng có người nào có thể đuổi ta đi, khi ta muốn đi, dĩ nhiên ta sẽ đi!"
"Tổ trưởng, vị tiên sinh này cũng đến để mua ghế sofa." Nhân viên lúm đồng tiền đang đứng bên cạnh rốt cục cũng không nhìn nổi, chuyện này quá không có đạo lý, không phải người ta chỉ thử sofa thôi sao? Cho dù hành vi nằm ngủ hơi quá mức một chút, cũng không cần vừa mắng chửi người ta là quỷ nghèo vừa kêu bảo vệ đuổi người ta đi?
"Mua sofa? Hắn mua được sao?" Tưởng tiểu thư ở bên cạnh cười lạnh, "Bộ này sofa tám mươi vạn, hắn ngay cả tám ngàn tệ cũng không lấy ra được!"
"Vị kê tiểu thư này, lúc đầu ta thật không tâm tình so đo với ngươi, ta chỉ đến để mua sofa mà thôi." Hạ Chí nhìn Tưởng tiểu thư, giọng điệu có chút thờ ơ, "Nhưng nếu ngay cả loại người như ngươi cũng có thể tùy tiện trêu chọc ta, sau này mỗi người đều sẽ cảm thấy ta dễ bắt nạt, cho dù ta là kẻ nghèo hèn, nhưng loại người từng hút thuốc uống rượu hít ma túy lại chỉnh dung, ngay cả gái đứng đường năm mươi tệ một lần cũng từng làm như ngươi, có tư cách gì khinh thường ta?"
"Ngươi, ngươi, ngươi nói bậy..." Gương mặt xinh đẹp của Tưởng tiểu thư lập tức trở nên trắng bệch, mà sắc mặt nam nhân đẹp trai bên cạnh ả cũng lập tức thay đổi.
"Ngươi vất vả lắm mới có thể trở thành người mẫu giả, giả bộ ngây thơ bám được một phú nhị đại, nên ngoan ngoãn, cho dù ngươi không muốn thành thật, ngươi cũng có thể đi chọc người khác, đừng gây chuyện với ta!" Hạ Chí lạnh lùng nhìn Tưởng tiểu thư, "Đây là ngươi tự tìm!"
"Ngươi nói hươu nói vượn, ngươi ngậm máu phun người, ta vốn không nhận ra ngươi, vì sao ngươi muốn hãm hại ta?" Tưởng tiểu thư đứng đó tức tới hổn hển, khàn giọng hô to, sau đó ả lại nhìn nam nhân bên người, vẻ mặt lo lắng, "A Hàng, ngươi đừng nghe tên quỷ nghèo này nói hươu nói vượn, hắn..."
"Có phải hắn nói hươu nói vượn hay không, ta có thể điều tra rõ ràng." Vẻ mặt của nam nhân đẹp trai rất khó coi, nhưng hắn ta còn có vẻ rất trấn định, "Nếu hắn nói là sự thực, tốt nhất ngươi nên tự mình thừa nhận, chuyện đã qua, ta có thể không so đo."
"Ta, ta..." Sắc mặt Tưởng tiểu thư trắng bệch.
Người nam nhân tên A Hàng kia đã cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị gọi điện thoại.
"Đừng, A Hàng, ta… ta thừa nhận, nhưng… nhưng đó đều là chuyện đã qua, thực sự, đều đã qua, đã là chuyện của thật lâu trước đó..." Tưởng tiểu thư nắm tay nam nhân, thoáng cái đã thừa nhận, bởi vì ả biết, nếu nam nhân này thật muốn đi thăm dò, tuyệt đối có thể tra rõ ràng.
Nam nhân tên A Hàng dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn ả: "Ngươi ngu ngốc tới cỡ nào mới cảm thấy ta sẽ không so đo thật?"
"A Hàng..." Tưởng tiểu thư dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn nam nhân đẹp trai kia.
"Chán ghét!" Nam nhân kia bỗng hất tay Tưởng tiểu thư ra, xoay người bước nhanh rời đi, không dừng lại chút nào.
"Không, A Hàng, ngươi chờ ta một chút, ngươi nghe ta giải thích..." Tưởng tiểu thư vừa khóc vừa đuổi theo.
Một đôi nam nữ người đi người đuổi, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt mọi người, mấy nhân viên hướng dẫn xinh đẹp đứng đó đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạ Chí. Người nọ có thù oán gì với vị Tưởng tiểu thư kia, nên cố ý tới nơi này vạch trần người ta đúng không? Nếu không sao hắn biết rõ về vị Tưởng tiểu thư kia như vậy?
Đáng tiếc Thu Đồng không ở nơi này, nếu không nàng nhất định sẽ biết, đây là Hạ Chí lại đang phát huy cái năng lực gọi là không gì không biết.
"Vị tiên sinh này, ngài… ngài còn cần mua sofa sao?" Tại lúc này, có giọng nói yếu ớt vang lên, là nhân viên lúm đồng tiền đang thận trọng hỏi một câu.