Lời này của nhân viên lúm đồng tiền khiến mấy nhân viên hướng dẫn khác có chút cạn lời, nha đầu kia phải ngây thơ tới mức nào mới cảm thấy người ta còn có thể mua sofa? Dưới cái nhìn của các nàng, Hạ Chí vốn không đến để mua sofa, hắn cố ý tìm Tưởng tiểu thư gây phiền toái, thậm chí những người này còn hoài nghi, nói không chừng gia hỏa này là bạn trai cũ hay gì đó của Tưởng tiểu thư. Vấn đề duy nhất chính là, Tưởng tiểu thư không lý nào lại không nhận ra bạn trai cũ của mình.
Nói chung, các nàng cảm thấy Hạ Chí vốn có thù oán với Tưởng tiểu thư, mua sofa là giả, đến gây sự mới là thật.
"Uông Tĩnh, đầu óc ngươi bị nước vào sao? Sao hắn có thể mua sofa?" Tổ trưởng tổ hướng dẫn đang phẫn nộ, lúc này, dĩ nhiên nàng ta càng tìm được đối tượng để trút giận.
Mối làm ăn tốt biết bao lại bị Hạ Chí làm hỏng, vốn Tưởng tiểu thư không tính mua bộ sofa này cũng có thể mua những vật dụng trong nhà khác, hiện tại người đi rồi, đương nhiên cái gì cũng không mua nữa, mà vị tổ trưởng tổ hướng dẫn này bận rộn cả buổi sáng, hiện tại tất cả đều uổng phí, đương nhiên trong lòng toàn là lửa giận.
"Tổ trưởng, ta… ta chỉ hỏi một chút." Thật ra Uông Tĩnh có lúm đồng tiền cũng cảm thấy Hạ Chí rất khó có thể mua được sofa, nàng cũng chỉ muốn thử thời vận, ngộ nhỡ vị này thực sự mua sofa thì sao?
Những người bán hàng như các nàng, tiền lương cũng không cao, chủ yếu là nhờ trích phần trăm, đối với nàng, có thể kiếm được một đơn hàng ở chỗ này đã là một khoản thu nhập khả quan, hỏi nhiều một câu cũng không có tổn thất gì.
"Hỏi gì mà hỏi, có gì hay mà hỏi, có ít người chính là như vậy, mình nghèo cũng không muốn thấy người khác tốt, nhất định phải đến phá hỏng!" Tổ trưởng tổ hướng dẫn mình đầy tức giận, lúc này, tuy nàng ta không trực tiếp chỉ trích Hạ Chí, nhưng ai mà không nghe được, nàng ta vốn đang nói Hạ Chí.
"Ta mới vừa nói qua, đừng gây chuyện với ta." Giọng nói lạnh nhạt vang lên, lại là giọng nói của Hạ Chí, "Ta không có nhiều hứng thú để hiểu đám tiểu nhân vật như ngươi, nhưng ta cũng sẽ không cho phép đám tiểu nhân vật các ngươi khoa tay múa chân trước mặt ta."
"A, ngươi thật coi mình là đại nhân vật không thể trêu gì đó rồi?" Thật ra ngoại hình của tổ trưởng tổ hướng dẫn cũng không tệ, gương mặt trái xoan vừa trắng vừa mềm, đổi lại bình thường hẳn cũng rất được người ưa thích, chỉ có điều phối hợp với giọng điệu chanh chua của nàng ta, lại chỉ khiến người ta cảm thấy gương mặt này không dễ nhìn, "Ta nói sai sao? Không phải ngươi là một kẻ nghèo hèn biết bí mật của người ta sao? Ngươi còn tưởng ta cũng sợ ngươi?"
"Thật ra ta thực sự không nghèo." Hạ Chí nói như lẩm bẩm.
"Không nghèo?" Tổ trưởng tổ hướng dẫn cười lạnh, "Không nghèo thì ngươi mua chiếc sofa này cho ta xem? Ngươi tưởng ngươi đang viết tiểu thuyết hay đang quay phim truyền hình, ngươi lấy thẻ bạch kim thẻ kim cương thẻ đen và vân vân gì đó đến đánh mặt ta đi? Ngươi tới đi? Nếu ngươi có thể mua nó đánh mặt ta, ta lập tức xin lỗi ngươi!"
"Mua lại đánh mặt ngươi?" Hạ Chí chậm rãi đứng dậy, nhìn vị tổ trưởng tổ hướng dẫn trẻ tuổi xinh đẹp trước mắt, "Ta tới mua đồ, thế nhưng ngươi lại không ngừng dùng lời lẽ ác độc với ta, cuối cùng ta lại còn mua thứ vài chục vạn để ngươi kiếm tiền, ngươi nghĩ ta cũng giống ngươi, đầu óc cũng bị nước vào sao?"
"Không mua nổi thì đừng kiếm cớ, nói ngươi là quỷ nghèo ngươi chính là quỷ nghèo..." Lúc này, tổ trưởng tổ hướng dẫn càng cho rằng Hạ Chí vốn không có tiền, cũng lại càng không chút cố kỵ châm chọc hắn.
Bốp!
Một bạt tai vang dội ngắt lời vị tổ trưởng tổ hướng dẫn này, kể cả nhân viên lúm đồng tiền Uông Tĩnh, những nhân viên hướng dẫn khác lập tức ngẩn người, này… người này lại có thể đánh tổ trưởng một bạt tai?
"Đây mới thật sự là đánh mặt." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy bình tĩnh, "Ta cũng tặng cho ngươi một lời giống vậy, đây là ngươi tự tìm."
Tổ trưởng tổ hướng dẫn vuốt gương mặt nóng hừng hực của bản thân mình, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn Hạ Chí: "Ngươi… ngươi lại có thể đánh nữ nhân?"
Không đợi Hạ Chí nói, tổ trưởng tổ hướng dẫn đã tức tới hổn hển hét ầm lên: "Ngươi thì tính là nam nhân gì? Đánh nữ nhân thì có gì tài ba? Ngươi..."
"Ngươi có thể gọi nam nhân của ngươi đến, ta lập tức đánh hắn ta cho ngươi xem." Hạ Chí ngắt lời tổ trưởng tổ hướng dẫn, vẻ mặt thản nhiên như thường.
"Tốt, ngươi chờ ta!" Tổ trưởng tổ hướng dẫn thật sự cầm điện thoại lên, lập tức nhấn một dãy số, sau đó nàng ta rống lên trong điện thoại, "Mau cút đến tầng sáu, lão nương bị người bắt nạt!"
Những người hướng dẫn khác đưa mắt nhìn nhau, hôm nay tổ trưởng thật sự giận tới điên lên, dù gì nơi này cũng là siêu thị, bị khách hàng đánh cùng lắm cũng chỉ có thể báo cảnh sát, nếu thật kêu người đến đánh lại, kết cục thật không tốt đẹp gì.
Đúng lúc này, mọi người thấy nơi lối vào xuất hiện vài người, dẫn đầu phía trước là một nam nhân trung niên mặc âu phục, mà hắn ta đang khách khí nói chuyện với một lão nhân tóc muối tiêu: "Trần tiên sinh, chiếc sofa vỏ hồng mộc ngài thích đang được bày ở bên kia, ta đưa ngài tới xem trước một chút."
"Giám đốc." Chúng nhân viên hướng dẫn đều đi lên nghênh đón, nam nhân trung niên này là giám đốc siêu thị, tất cả nhân viên hướng dẫn, kể cả tổ trưởng tổ hướng dẫn và Uông Tĩnh cũng vội vàng đi qua chào hỏi. Sau đó các nàng vô thức nhìn về phía lão nhân, vừa nhìn, các nàng đã cả kinh, này… đây không phải Trần Thiên Thành sao?
Thân là người hướng dẫn siêu thị Quý Tộc, trong lúc huấn luyện, một loại nội dung trong đó là nhớ kỹ tướng mạo của các thổ hào trong thành phố, mà Trần Thiên Thành thân là thủ phủ thành phố Thanh Cảng, cộng thêm đặc điểm tướng mạo lại tương đối rõ ràng, đương nhiên các nàng chỉ liếc mắt đã có thể nhận ra.