"Nhanh, các ngươi đều tới chào Trần tiên sinh..." Giám đốc trung niên kia hận không thể khiến tám người hướng dẫn đều tới chào Trần Thiên Thành, phải biết rằng, Trần Thiên Thành là khách hàng lớn chân chính, tùy tiện một mối làm ăn cũng giá trị mấy trăm hơn ngàn vạn.
Thế nhưng, vị giám đốc này còn chưa dứt lời đã vô thức im lặng, sau đó hắn ta có chút ngạc nhiên nhìn Trần Thiên Thành nhanh chóng đi về một phương hướng khác, một giây sau, vị giám đốc này liền thấy Hạ Chí.
"Hạ lão sư, trùng hợp vậy." Trần Thiên Thành nhanh chóng đi đến trước mặt Hạ Chí, chủ động chào hỏi Hạ Chí, mà thấy một màn như vậy, mấy nhân viên bán hàng đều có chút trợn tròn mắt, này… khách hàng bọn họ đều cảm thấy rất nghèo này lại có thể quen biết thủ phủ thành phố Thanh Cảng?
Không, thoạt nhìn không chỉ quen biết, chỉ bằng dáng vẻ khách khí của Trần Thiên Thành, rõ ràng thân phận của người này còn không tầm thường!
Lúc này, giám đốc trung niên đã vội vàng đi tới: "Trần tiên sinh, ngài gặp bạn bè sao?"
"Không phải bạn bè." Hạ Chí nhàn nhạt tiếp lời.
Giám đốc trung niên lập tức ngạc nhiên một trận, rốt cuộc người này là thần thánh phương nào, xem ra hắn ta không muốn làm bạn với Trần Thiên Thành? Chuyện này cũng quá thần kỳ đi.
"Hạ lão sư, ngươi cũng tới đây mua đồ?" Trong lòng Trần Thiên Thành có chút kỳ quái, hôm qua lần đầu nhìn thấy Hạ Chí, hắn ta đã cảm giác được rất rõ ràng, Hạ lão sư này vốn không quan tâm thân phận thủ phủ của hắn ta, mà bây giờ, hắn ta lại càng cảm giác được rõ ràng hơn, Hạ Chí thật tâm không muốn làm bạn với hắn ta, thậm chí hắn ta còn có cảm giác, Hạ Chí cảm thấy thủ phủ là hắn ta không đủ tư cách làm bạn với hắn.
Trần Thiên Thành cũng không cảm thấy bản thân mình bị khinh thường, trên thực tế, ngược lại điều này càng khiến hắn ta có hứng thú với Hạ Chí hơn, thực ra hắn ta đã sai người đi thăm dò tư liệu của Hạ Chí, nhưng trên căn bản không thu hoạch được gì.
"Chuẩn bị mua một chiếc ghế sofa." Hạ Chí tuy phủ nhận thân phận bằng hữu của Trần Thiên Thành, nhưng ngược lại hắn vẫn trả lời vấn đề của Trần Thiên Thành.
"Thật trùng hợp, ta cũng đến mua sofa, nghe nói nơi này mới nhập được một bộ sofa gỗ đỏ nên ta đến xem." Trần Thiên Thành nói đến đây, dường như nghĩ đến điều gì, lại áy náy cười, "Hạ lão sư, thật ra con người ta không có yêu thích gì khác, chỉ vô cùng thích gỗ đỏ... "
"Không cần giải thích điều gì, tiền ngươi kiếm được, nên xài như thế nào đó là quyền tự do của ngươi." Hạ Chí ngắt lời Trần Thiên Thành.
Trần Thiên Thành hơi ngẩn ngơ, hắn ta vốn không muốn để Hạ Chí cho rằng hắn ta sống quá xa xỉ, nhưng hắn ta còn chưa dứt lời, tựa hồ Hạ Chí đã hiểu ý của hắn ta.
"Hạ lão sư, vậy ngươi có nhìn trúng bộ sofa nào chưa?" Trong lòng Trần Thiên Thành hơi xúc động, đầu năm nay, kẻ có tiền dễ bị người chỉ trích, thân là thủ phủ, mấy năm nay Trần Thiên Thành hầu như vẫn luôn là tiêu điểm của truyền thông, mặc dù hắn thường xuyên làm từ thiện, nhưng hắn cũng thường xuyên bị người chỉ trích sống quá xa xỉ.
"Lúc đầu thì có, hiện tại không có." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Trần lão tiên sinh, ngươi đi xem ghế sofa của ngươi đi, ta làm thêm một chuyện liền đi."
Trần Thiên Thành hơi buồn bực, lúc này hắn ta cũng mơ hồ cảm giác được bầu không khí có chút không thích hợp, dốc sức phấn đấu trên thương trường nhiều năm, đương nhiên Trần Thiên Thành cũng rất giỏi về quan sát tình thế, hắn ta đã cảm giác được lúc Hạ lão sư mua sắm ở nơi này đã gặp phải chuyện gì không vui.
Tại lúc này, một trận tiếng bước chân ầm ĩ truyền đến, sau đó mấy nam nhân mặc đồng phục an ninh vọt vào. Nam nhân xông lên phía trước nhất còn chưa thấy rõ ràng tình huống bên trong đã hô lên: "Tiểu Ngọc, là tên khốn kiếp nào dám bắt nạt ngươi... "
Những lời này còn chưa hô xong, an ninh đã thấy giám đốc trung niên, khí thế lập tức yếu đi một nửa: "Giám, giám đốc..."
"Ngươi đang làm cái gì?" Sắc mặt giám đốc trung niên tối sầm, "Cút ra ngoài!"
"Giám đốc, ta... " Bảo vệ nhìn về phía tổ trưởng tổ hướng dẫn kia.
"Mau cút!" Tổ trưởng tổ hướng dẫn cũng lập tức quát một tiếng, đồng thời vội vàng nháy mắt với bảo vệ.
"Vậy… giám đốc, xấu hổ, ta đi xuống trước." Rốt cục bảo vệ cũng ý thức được tình huống đã phát sinh biến hóa, xoay người muốn rời đi.
"Chờ đã." Lại đúng lúc này, Hạ Chí mở miệng nói chuyện.
Bảo an kia sửng sốt, giám đốc cũng sững sờ, ngay cả Trần Thiên Thành cũng có chút buồn bực, Hạ lão sư này muốn làm gì vậy?
Hạ Chí lại đi tới trước mặt bảo an, đột nhiên nhấc chân, đạp hắn ta ngã xuống đất.
Sau đó, Hạ Chí quay đầu nhìn về phía tổ trưởng tổ hướng dẫn kia: "Thấy được chưa? Ta đã đánh nam nhân của ngươi."
Đáng thương cho bảo an kia đau đến nằm trên mặt đất không đứng dậy được, mà mấy bảo an khác lại không biết nên làm thế nào. Giám đốc còn đang ở đây, bọn hắn cũng không dám tùy tiện ra tay, Trần Thiên Thành lại bày ra vẻ mặt cổ quái, Hạ lão sư này nói cần làm một chuyện, mà chuyện hắn cần làm chính là đánh người?
Trần Thiên Thành cảm thấy Hạ Chí thật không giống lão sư, nhưng hắn ta lại cảm thấy, nhi tử của hắn ta đang cần lão sư lại không giống lão sư như vậy.
"Tốt rồi, làm xong chuyện, ta phải tới nơi khác mua sofa." Hạ Chí lười biếng nói một câu, sau đó lại đi ra phía ngoài.
Trần Thiên Thành hơi trầm ngâm, sau đó cũng nhanh chân đuổi theo: "Hạ lão sư, xin chờ một chút."
"Trần tiên sinh!" Giám đốc cả kinh, hung ác trợn mắt nhìn tổ trưởng tổ hướng dẫn: "Đợi lát nữa trở lại tính sổ với các ngươi!"
Giám đốc cũng lập tức đuổi theo, mà lúc này, sắc mặt tổ trưởng tổ hướng dẫn lại trắng bệch, rốt cục nàng ta cũng ý thức được bản thân mình đã đâm một rắc rối lớn bằng trời!
Bên ngoài siêu thị, Trần Thiên Thành thở hổn hển đuổi theo Hạ Chí: "Hạ lão sư, có thể chờ một chút không? Ta muốn hỏi, ngươi thật có thể để nhi tử ta rời nhà đi học sao?"