"Ngươi sẽ biết đáp án ngay thôi." Hạ Chí cũng không quay đầu lại, chỉ lười biếng trả lời một câu, sau đó hắn lại tiếp tục đi về phía trước.
Lập tức sẽ biết đáp án?
Trần Thiên Thành có chút buồn bực, lời này là có ý gì?
Trần Thiên Thành rất muốn đuổi theo hỏi cho rõ, với hắn ta, chuyện này thật sự rất quan trọng, mặc dù hắn ta rất muốn tin tưởng Hạ Chí, nhưng hắn ta vẫn không muốn đánh bạc, hắn ta hy vọng bản thân có thể lấy được bảo đảm rõ ràng rồi lại đi tranh đoạt danh ngạch trong lớp thiên tài kia.
"Trần tiên sinh, có điện thoại!" Một người cầm điện thoại trong tay vội vàng đi tới, người này là tài xế của Trần Thiên Thành Trần Ngũ, trên cơ bản cho dù Trần Thiên Thành đi đâu, Trần Ngũ cũng sẽ đi theo, lần này cũng không ngoại lệ.
Thoạt nhìn Trần Ngũ có chút kích động, lập tức bổ sung một câu: "Là thiếu gia gọi điện thoại tới."
"Cái gì?" Trần Thiên Thành sửng sốt, sau đó vội vàng nhận lấy điện thoại di động, vẻ mặt cũng không tự chủ được trở nên kích động lên. Phải biết rằng, chí ít cũng đã ba năm nhi tử của hắn ta không chủ động gọi điện thoại cho hắn ta.
"Tiểu Kỳ..." Trần Thiên Thành vừa mở miệng nói hai chữ đã ngẩn ngơ, bởi vì hắn ta nghe được trong điện thoại truyền đến một câu nói: "Cha, con muốn đi học."
"Tiểu Kỳ, con, con muốn ra ngoài đi học sao?" Trong giọng nói của Trần Thiên Thành có chút run rẩy, hắn ta đang hoài nghi mình nghe lầm, cho nên nhất định phải hỏi lại một lần nữa.
"Không sai, con muốn đi học." Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại rất khẳng định, không có chút do dự.
Trần Thiên Thành đã vô thức liên tưởng đến những lời Hạ Chí vừa nói, nhưng trong lòng hắn ta vẫn cảm thấy có chút không dám khẳng định, vì vậy, hắn ta lại dò xét mà hỏi thêm: "Tiểu Kỳ, vậy con muốn về trường trung học Thường Thanh sao?"
"Cha, đương nhiên không phải, con mới không tới tơi nát như trường trung học Thường Thanh." Trong giọng nói của người ở đầu bên kia điện thoại đã mang theo chút mất kiên nhẫn, "Con muốn tới trường trung học phổ thông Minh Nhật, cha có biết trường đó không? Đúng rồi, nơi đó có một lớp thiên tài, cha, cha sắp xếp giúp con một chút, con muốn tới lớp thiên tài."
Trường trung học phổ thông Minh Nhật!
Lớp thiên tài!
Khi hai danh tự này truyền vào trong tai Trần Thiên Thành, rốt cục Trần Thiên Thành cũng có thể xác định, dự cảm của hắn ta không sai, hắn ta không biết rốt cuộc sao Hạ Chí có thể làm được, nhưng bây giờ, Hạ Chí lại có thể làm được chuyện khiến hắn ta lo lắng nhất, mặc dù hắn ta cảm thấy chuyện này rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng sự thực là nhi tử của hắn ta lại có thể chủ động đề xuất yêu cầu muốn học trường trung học phổ thông Minh Nhật, hơn nữa còn chỉ định muốn tới lớp thiên tài!
Hít một hơi thật sâu, Trần Thiên Thành để mình tỉnh táo lại: "Tiểu Kỳ, danh ngạch lớp thiên tài trường trung học phổ thông Minh Nhật hơi hiếm, chẳng qua cha sẽ sắp xếp."
"Đã biết, nói chung cha phải nhanh chóng sắp xếp, con muốn nhanh chóng tới đó." Nói xong câu này, điện thoại đã bị ngắt kết nối.
Trần Thiên Thành lộ ra nụ cười khổ, hắn ta biết, hơn phân nửa là nhi tử hắn ta lại chơi game.
"Trần tiên sinh, thiếu gia thật muốn tới trường trung học phổ thông Minh Nhật học sao?" Lúc này, Trần Ngũ đang đứng bên cạnh cũng không nhịn được hỏi một câu.
"Đúng vậy." Trần Thiên Thành hơi xúc động, "Tiểu Kỳ chỉ đích danh muốn tới lớp thiên tài trường trung học phổ thông Minh Nhật, ta không biết vị Hạ lão sư kia đã làm được bằng cách nào, ta chỉ biết, ta thực không nhìn lầm người, vị Hạ lão sư kia thực sự rất có năng lực."
"Trần tiên sinh, liệu trong này có thể có âm mưu gì không?" Trần Ngũ hơi bất an, "Ta luôn cảm thấy chuyện này có chút không tầm thường, đã ba năm thiếu gia không ra khỏi cửa, sao đột nhiên lại muốn tới trường trung học phổ thông Minh Nhật?"
"Trong mấy chục năm, ta đã thấy rất nhiều âm mưu, lần này, ta tin tưởng không có âm mưu gì." Trần Thiên Thành chậm rãi lắc đầu, "Ta tin tưởng cảm giác của ta, vị Hạ lão sư kia sẽ không dùng âm mưu, hắn chỉ chơi dương mưu."
"Vậy Trần tiên sinh, chúng ta thật sự tham dự buổi đấu giá danh ngạch lớp thiên tài kia sao?" Trần Ngũ cau mày hỏi, đối với trường trung học phổ thông Minh Nhật, hắn ta không có cảm tình gì, tạm thời không nói tới danh tiếng của trường trung học phổ thông Minh Nhật không tốt, thể nghiệm khi tới trường trung học phổ thông Minh Nhật của Trần Ngũ hôm qua cũng tương đối không xong, tên bảo vệ què kia hoàn toàn không để hắn ta vào mắt, khiến Trần Ngũ tới tận bây giờ vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Trần Thiên Thành im lặng một chút, sau đó mở miệng nói: "Tiểu Ngũ, làm giúp ta một việc."
"Trần tiên sinh, chuyện gì?" Trần Ngũ vội vàng hỏi, phải biết rằng, Trần Ngũ không chỉ là tài xế của Trần Thiên Thành, mà sở dĩ hắn ta trường kỳ làm tài xế cho Trần Thiên Thành, là vì Trần Thiên Thành tín nhiệm hắn ta nhất.
"Công khai tin tức, chúng ta đang tham dự đấu giá danh ngạch lớp thiên tài trường trung học phổ thông Minh Nhật." Trần Thiên Thành chậm rãi nói.
"Cái gì?" Trần Ngũ giật nảy mình, "Trần tiên sinh, chúng ta làm vậy chẳng phải là đang tạo thế giúp trường trung học phổ thông Minh Nhật sao?"
"Cho ta quả đào, ta sẽ báo lại quả mận." Trần Thiên Thành gật nhẹ đầu, "Nếu Hạ lão sư đã sớm chứng minh được hắn có năng lực khiến Tiểu Kỳ rời nhà đến trường, ta cũng có thể gửi lại một số hồi báo cho hắn."
"Vâng, Trần tiên sinh, ta lập tức đi sắp xếp." Mặc dù Trần Ngũ có chút không cam tâm, nhưng Trần Thiên Thành đã quyết định, đương nhiên hắn ta sẽ không phản đối.
"Đi về trước đi." Trần Thiên Thành xoay người chuẩn bị lên xe, lúc này, dư quang nơi khóe mắt hắn ta lại thấy được vị giám đốc trong siêu thị kia. Thấy giám đốc ở bên cạnh trơ mắt nhìn hắn ta, rốt cục Trần Thiên Thành cũng mở miệng nói một câu, "Diêu quản lý, không cần giữ bộ sofa gỗ đỏ kia cho ta nữa, gần đây ta có chuyện, tạm thời sẽ không tiếp tục đến mua sofa."