Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 182 - Chương 182: Bất Cứ Lúc Nào Cũng Có Thể Để Ngươi Không Cách Nào Làm Người (2)

Chưa xác định
Chương 182: Bất cứ lúc nào cũng có thể để ngươi không cách nào làm người (2)

Lưu lại những lời này, Trần Thiên Thành lập tức đi về phía Rolls-Royce của mình, mở cửa ngồi vào, mà giám đốc lại choáng váng, một vị khách hàng lớn cứ mất đi như vậy?

Nhìn Trần Thiên Thành biến mất trong tầm mắt, rốt cục giám đốc cũng phục hồi tinh thần lại, sau đó ôm một bụng tức giận, hắn ta xoay người giận đùng đùng đi vào siêu thị, cơn tức này nhất định phải tìm người phát tiết!

Trần Thiên Thành rất kích động, siêu thị Quý Tộc thì gà bay chó chạy, mà Hạ Chí lại thoải mái dọc theo đường, nhìn như nhàn đình tín bộ, nhưng trên thực tế, hắn vẫn đang tìm kiếm nơi mua sofa.

Dường như Hạ Chí không có hứng thú đi siêu thị nữa, hắn bắt đầu đi xuyên qua một số đường phố tương đối vắng vẻ quạnh quẽ thậm chí là hẻm nhỏ, nhìn như lung tung không mục đích, giống như đang đi dạo. Mà hắn lại đi dạo như vậy chừng nửa canh giờ, cuối cùng cũng đi vào một con đường trông có chút cũ nát. Con đường này rất vắng vẻ, rất nhiều cửa hàng mặt tiền đều đóng kín cửa, thậm chí trên một số cửa hàng còn bị viết đầy chữ bằng sơn đỏ, thoạt nhìn, hẳn nơi này đang được phá bỏ di dời, chỉ có điều, còn có một vài người chưa dời đi.

Rất nhiều cửa tiệm đều bị sơn đỏ phun ra đủ loại chữ đe dọa, hiển nhiên, việc phá bỏ và di dời ở nơi này cũng không quá thuận lợi.

Hạ Chí đi tới giữa con đường cũ nát này, sau đó ngừng lại trước cửa một tiệm nhỏ, đây là một tiệm chế tác đồ thủ công mỹ nghệ bình thường, mặt tiền cửa hàng không lớn, chỉ tầm mười mét vuông, trên cửa có một tấm bảng làm bằng gỗ thủ công, thoạt nhìn có chút tinh xảo đẹp đẽ.

Trong mắt Hạ Chí lóe lên một tia kỳ dị, sau đó hắn đi vào tiểu điếm này.

Trong tiệm rất vắng vẻ, một nam nhân trung niên bốn mươi mấy tuổi nửa nằm trên một cái ghế, híp mắt, thoạt nhìn đang nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ hơi nhàn nhã. Trong tiểu điếm cũng rất sạch sẽ, treo đầy hàng mỹ nghệ, phần lớn đều làm từ gỗ, cũng có một số là do dây mây bện thành.

"Mỗi món một trăm đồng, không mặc cả." Hiển nhiên nam nhân trung niên nghe được tiếng bước chân, nhưng hắn ta cũng không mở mắt, chỉ dùng giọng lười biếng nói.

"Ta cần một chiếc sofa." Hạ Chí thản nhiên nói.

Nếu có những người khác ở chỗ này, nhất định sẽ cảm thấy Hạ Chí bị bệnh thần kinh, người ta mở một tiểu điếm bán hàng thủ công mỹ nghệ, thứ người ta bán đều là những vật dụng thủ công bình thường, hắn lại chạy tới mua sofa, đây là đầu óc bị nước vào sao?

"Không có sofa." Nam nhân trung niên vẫn nằm trên ghế như cũ, giọng điệu vẫn lười biếng.

"Hiện tại làm một cái." Giọng điệu của Hạ Chí cũng vẫn bình tĩnh như cũ.

"Ta chỉ làm đồ thủ công mỹ nghệ bình thường." Nam nhân trung niên vẫn không mở mắt, lại tựa hồ cũng rất có kiên trì, đến hiện tại hắn ta vẫn không tức giận, chỉ dùng giọng điệu lười biếng như cũ để đáp lời, không hề có chút giác ngộ phải chiêu đãi khách hàng.

"Ở trước mặt ta, nói xạo cũng không có lợi." Hạ Chí thản nhiên nói: "Ta có thể khiến ngươi biến thành ngay cả hàng thủ công mỹ nghệ cũng không thể làm được."

Rốt cục nam nhân trung niên cũng mở mắt, sau đó thân thể đột nhiên thẳng lên, bộ dáng vốn lười nhác cũng đột nhiên trở nên ngưng trọng, còn có một tia kinh hãi: "Ngươi… ngươi là người..."

"Đương nhiên ta là người." Hạ Chí ngắt lời nam nhân trung niên, "Ta cũng có thể tùy thời để ngươi không cách nào làm người."

Nam nhân trung niên đứng lên, sắc mặt trở nên có chút kính cẩn, giọng điệu cũng trở thành rất khách khí: "Không biết ngài đại giá quang lâm, xin hỏi ngài có chỉ thị gì?"

"Ta đã không phải người trong trí nhớ của ngươi, ta cũng chỉ ngẫu nhiên phát hiện nơi này." Hạ Chí thản nhiên nói: "Ta chỉ đến mua một chiếc sofa, ta cần một chiếc nằm thật thoải mái, ta tin tưởng ngươi có thể làm tốt."

"Chỉ thị của ngài ta nhất định sẽ làm được, nhưng ta cần một chút thời gian chuẩn bị tài liệu." Giọng điệu của nam nhân trung niên vẫn rất khách khí như cũ.

"Ta cho ngươi một ngày." Hạ Chí nói rất bình tĩnh, "Sau khi làm xong, đưa tới trường trung học phổ thông Minh Nhật."

"Trường trung học phổ thông Minh Nhật?" Nam nhân trung niên sửng sốt.

"Không bận rộn thì xem tin tức nhiều vào, nơi đây không phải thế ngoại đào nguyên." Hạ Chí lạnh nhạt nói một câu, sau đó lại xoay người đi ra phía ngoài.

"A, lão bản, làm ăn khá khẩm chứ!" Tại lúc này, một giọng nói âm dương quái khí truyền đến, nương theo giọng nói này, hai tên thanh niên ăn mặc như côn đồ xuất hiện.

Một người trong đó đưa mắt liếc Hạ Chí, đang chuẩn bị nói gì, Hạ Chí đã lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút!"

"Ta..." Một tên côn đồ khác đang chuẩn bị mắng, sau đó hắn ta thấy rõ dáng dấp của Hạ Chí, sắc mặt lập tức biến đổi lớn, "Ngươi, ngươi là vị kia của trường trung học phổ thông Minh Nhật..."

Thấy ánh mắt lạnh như băng của Hạ Chí, tên côn đồ cắc ké này còn chưa dứt lời đã lôi kéo đồng bạn: "Xin lỗi, ta cút, ta cút, chúng ta cút ngay..."

Hai tên côn đồ hốt hoảng rời đi, đơn giản là vì mấy ngày hôm trước, trên thọ yến của Tứ gia, bọn hắn tận mắt nhìn thấy vị giáo viên thể dục trường trung học phổ thông Minh Nhật này đại phát thần uy.

Hạ Chí cũng không dừng lại thêm, không nhanh không chậm đi ra khỏi tiểu điếm, trực tiếp rời khỏi con đường cũ kỹ này.

"Rốt cục cũng có thể có được một chiếc sofa tốt." Hạ Chí lẩm bẩm, một bộ có chút hài lòng.

"A..." Cách đó không xa truyền đến một tiếng thét kinh hãi, Hạ Chí xoay người, không khỏi khẽ nhíu mày.

Một lão thái thái ngã bên lề đường, một nữ hài tử đang chạy về phía lão thái thái này, mà nữ hài tử đang mặc đồng phục trường trung học phổ thông Minh Nhật, chỉ có điều, vậy mà nàng lại có thể mặc đồng phục nam sinh.

Bình Luận (0)
Comment