Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 183 - Chương 183: Muốn Vào Bệnh Viện Ta Sẽ Thỏa Mãn Các Ngươi (1)

Chưa xác định
Chương 183: Muốn vào bệnh viện ta sẽ thỏa mãn các ngươi (1)

Đoạn đường này có thể tính là phồn hoa, xe tới xe đi không ít, nhưng thấy lão thái thái ngã xuống, mấy chiếc xe kia đều vô thức cách xa một chút, cũng giống vậy, ngay cả những người qua đường chung quanh cũng đều vô thức để bản thân mình cách xa lão thái thái này hơn một chút. Chuyện này cũng khó trách, đầu năm nay lão thái thái không thể tùy tiện đỡ, nếu không, một khi đỡ lấy, lái xe thì xe sẽ không còn, đi bộ thì ngay cả thận cũng nguy hiểm.

Chỉ có nữ hài tử mặc đồng phục nam sinh kia lại có thể không chút do dự chạy về phía lão thái thái. Vóc dáng của nữ hài tử này cũng không cao lắm, chừng 160cm, tóc ngắn, tuy vừa nhìn đã nhận ra nàng là nữ nhi nhưng nàng lại ăn mặc như một tiểu tử. Chỉ thấy nàng nhanh chóng chạy đến bên cạnh lão thái thái, sau đó buông túi sách trên lưng xuống.

"Tiểu cô nương, tốt nhất đừng đỡ." Có người đi qua bên cạnh, không nhịn được có lòng tốt nhắc nhở nữ hài tử một tiếng.

Nữ hài tử không nói gì, mở túi sách, lấy một cái bọc nhỏ từ bên trong ra, thoạt nhìn dường như đó là một túi cấp cứu, khiến người qua đường sửng sốt. Nữ hài tử này là một bác sĩ sao?

Chỉ thấy nữ hài tử lấy một cái ống nghe ra, chuẩn bị kiểm tra cho lão thái thái, thế nhưng nàng còn chưa đụng tới lão thái thái, đột nhiên lão thái thái kia đã dùng tay phải héo quắt một phát bắt được nữ hài tử: "Chính ngươi, chính ngươi đụng phải ta..."

Nữ hài tử vô cùng ngạc nhiên nhìn lão thái thái, hình ảnh máu chó như thế, cũng không phải nàng chưa từng nhìn thấy trên mạng, hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên nàng nghe người ta nói, nhưng nàng vẫn cảm thấy mình sẽ không gặp phải tình huống như vậy. Thế nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại gặp được thật.

"Này, ai đụng ngươi?" Nữ hài tử cũng không phải loại dễ bắt nạt, "Ta còn chưa chạm tới ngươi, hiện tại là ngươi lôi kéo ta, ta nói với ngươi, da ta bị dị ứng, đợi lát nữa nếu có vấn đề gì ta sẽ bắt ngươi bồi thường!"

"Chính là ngươi, chính là ngươi đụng phải ta, có ai không, cứu mạng, có người đụng phải ta lại muốn chạy trốn..." Lão thái thái lại vẫn kéo lấy nữ hài tử không thả, đồng thời còn đang quát to lên.

"Buông!" Nữ hài tử bỗng hất tay một cái, tránh thoát ra, "Lão thái bà đáng chết, ngươi đừng muốn lừa gạt ta, ta không sợ ngươi, ngươi lớn tuổi thì ngon lắm sao? Ta nói cho ngươi biết, ta còn chưa đầy mười tám tuổi, chưa thành nhân!"

Nữ hài tử vừa nói vừa nhanh chóng cất ống nghe vào, sau đó lại đeo túi sách lên lưng, sau đó hung ác trợn mắt nhìn lão thái thái kia một cái: "Lão thái bà đáng chết già mà không kính, chúc ngươi lần sau ngã chết cũng không người để ý, ta đi, ngươi có bản lĩnh thì đuổi theo ta đi!"

Nói xong những lời này, nữ hài tử xoay người chạy, chỉ có điều, mới chạy vài bước, nữ hài tử đã bị người cản đường.

"A, muội tử, đụng người xong lại muốn đi? Mấy công dân tốt như chúng ta thật không nhìn nổi đây." Thanh niên tóc húi cua thoạt nhìn hai mươi tuổi chắn phía trước nữ hài tử.

"Ta nhổ vào, chỉ dựa vào các ngươi còn nói mình là công dân tốt, vừa nhìn đã thấy là tên côn đồ!" Nữ hài tử này tuyệt không tỏ ra yếu kém, nàng quay đầu nhìn bốn phía, sau đó trên mặt lại lộ ra vẻ vui mừng, "Hạ lão sư, Hạ lão sư, nhanh đến giúp ta!"

Nữ hài tử vừa kêu vừa phất tay, vì vậy, ngay sau đó, mọi người liền thấy Hạ Chí đứng ở cách đó không xa.

Trong lòng Hạ Chí có cảm giác hơi cổ quái, hắn biết nữ hài tử này, trên thực tế, bất luận là học sinh lớp thiên tài hay là lớp củi mục, hắn chỉ cần liếc mắt đã có thể nhận ra, mà nữ sinh này là một trong những học sinh lớp thiên tài.

"Ngô Ý đồng học, hiện tại đang là thời gian lên lớp, không phải ngươi nên ở trường học sao?" Hạ Chí đi tới, cũng không phải hắn không muốn nhúng tay, chỉ có điều việc bị Ngô Ý nhận ra, hơn nữa Ngô Ý còn chủ động nhờ vả hắn, khiến hắn có chút bất ngờ.

"Hạ lão sư, ta cúp cua!" Ngô Ý lại thừa nhận rất thoải mái, sau đó nàng lại nói nhanh: "Hạ lão sư, hai tên côn đồ này và lão thái bà đáng chết kia cấu kết với nhau muốn lừa gạt ta, ngươi phải giúp ta, dù sao thì ta cũng thấy ngươi đánh nhau thật giỏi, nhất định có thể giải quyết bọn hắn!"

"Tiểu tử, ngươi là lão sư của nha đầu kia?" Lúc này, một tên côn đồ trong đám người lại lên tiếng, "Vừa lúc, lão sư cũng có thể tính là nửa người giám hộ, hiện tại nha đầu kia đụng ngã lão nhân gia người ta, ngươi nên bồi thường tiền thuốc men thay nàng."

"Các ngươi rất muốn vào bệnh viện sao?" Hạ Chí nhìn hai tên côn đồ, lạnh nhạt hỏi.

"Ai, vị lão sư này, cái gì gọi là chúng ta muốn vào bệnh viện? Là vị lão thái thái kia cần phải vào bệnh viện xem bệnh..." Một tên lưu manh kahcs tiếp lời, chỉ có điều, hắn ta còn chưa dứt lời, đột nhiên Hạ Chí đã đạp hắn ta ngã xuống đất.

Mà đồng thời, một tát của Hạ Chí cũng đánh về phía một tên lưu manh khác, chỉ nghe bộp một tiếng, hai cái răng bay ra, tên lưu manh lung la lung lay một trận, sau đó cũng ngã trên mặt đất.

"Muốn vào bệnh viện ta thỏa mãn các ngươi." Hạ Chí lạnh nhạt nói một câu, sau đó hắn nhìn về phía Ngô Ý: "Ngươi nên trở về trường đi học."

"Hạ lão sư, nhanh, chúng ta lên xe chạy đi." Lúc này Ngô Ý đã bắt một chiếc taxi, nàng vừa mở cửa xe vừa gọi Hạ Chí.

Hạ Chí lại đạp cho mấy tên côn đồ dưới đất mỗi tên một đạp, sau đó mới không chút hoang mang tiêu sái đến bên cạnh taxi, tiến vào trong xe, mà Ngô Ý cũng lập tức chui vào.

"Đại thúc, nhanh lái xe, đưa chúng ta tới trường trung học phổ thông Minh Nhật." Ngô Ý nói nhanh.

Tài xế xe taxi kia cũng không nói gì, rất nhanh đã nổ máy xe rời khỏi, tuy hắn ta không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn ta vẫn hiểu rời đi sớm một chút thì tốt hơn.

"Hạ lão sư, mới vừa rồi ngươi thật đẹp trai." Trong xe, Ngô Ý nhìn Hạ Chí, vẻ mặt có chút sùng bái.

"Ta vẫn luôn rất tuấn tú." Hạ Chí hời hợt trả lời một câu, sau đó lại nhắm mắt lại, một bộ buồn ngủ.

Thấy Hạ Chí không thích nói chuyện với nàng, Ngô Ý cũng không nói thêm gì nữa, chẳng qua thoạt nhìn, nàng vẫn có chút hưng phấn.

Bình Luận (0)
Comment