Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 184 - Chương 184: Muốn Vào Bệnh Viện Ta Sẽ Thỏa Mãn Các Ngươi (2)

Chưa xác định
Chương 184: Muốn vào bệnh viện ta sẽ thỏa mãn các ngươi (2)

Xấp xỉ mười lăm phút sau, taxi ngừng lại trước cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật, sau đó Ngô Ý nhanh chóng mở cửa xe: "Hạ lão sư, ta đi học, ngươi trả tiền xe đi, ta không có tiền!"

Ngô Ý chui ra khỏi xe, như một làn khói chạy vào trường trung học phổ thông Minh Nhật, hai phút sau, Hạ Chí đứng ở cổng, có chút buồn bực, dường như hắn đã bị học sinh gài bẫy?

Mặc dù chỉ là mấy mười đồng tiền, nhưng hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

"Quên đi, vẫn nên đi tìm Đồng Đồng đi thôi." Rất nhanh Hạ Chí đã ném chuyện này qua một bên.

Mấy phút đồng hồ sau, Hạ Chí đã xuất hiện ở phòng làm việc của Thu Đồng, mà giờ khắc này, Thu Đồng đang ngồi ở chỗ kia, trông hơi sững sờ, thậm chí ngay cả Hạ Chí đến dường như nàng cũng không phát hiện.

"Đồng Đồng, ngươi nghĩ tới ta mà nghĩ tới nhập thần như vậy sao?" Hạ Chí đi tới trước mặt Thu Đồng, cười hì hì nói.

Lần này, rốt cục Thu Đồng cũng tỉnh lại, nàng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, tức giận nói: "Có quỷ mới nghĩ tới ngươi!"

"Đồng Đồng, quỷ không nghĩ tới ta, nhưng ngươi nghĩ tới ta." Hạ Chí nghiêm trang trả lời.

"Ta không nhớ ngươi!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng.

"Đồng Đồng, nói xạo là không đúng." Hạ Chí cười xán lạn, "Chẳng qua không sao, dù sao thì chỉ cần ta biết ngươi nhớ ta là được."

Thu Đồng trừng mắt nhìn Hạ Chí, nhưng không tiếp tục tranh chấp vấn đề này với hắn, bởi vừa rồi đúng là nàng đang nghĩ tới tên gia hỏa này thật, đương nhiên, loại suy nghĩ này không phải là nghĩ tới bạn trai, chỉ là vừa rồi nàng biết được một chuyện khiến nàng cảm thấy khó tin.

"Này, ta hỏi ngươi, rốt cục ngươi đã nói gì với Trần Thiên Thành?" Thu Đồng mở miệng hỏi.

"Trần Thiên Thành?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Ta cũng không nói gì với hắn ta."

"Ngươi lừa quỷ sao!" Thu Đồng tức giận nói: "Ngươi không nói gì với Trần Thiên Thành, sao đột nhiên hắn ta lại tuyên bố muốn tham gia đấu giá danh ngạch lớp thiên tài của trường chúng ta?"

"Đồng Đồng, ta sẽ không lừa quỷ, lừa quỷ cũng không có gì thú vị, cũng không thể lừa làm bạn gái." Hạ Chí nghiêm trang nói, sau đó hắn lại chuyển lời, "Trần Thiên Thành tuyên bố muốn tham gia đấu giá sao?"

"Không phải ngươi không gì không biết sao? Hiện tại còn đứng đây giả vờ!" Thu Đồng tức giận nói, nàng mới không tin Hạ Chí sẽ không biết rõ tình hình, hiện tại nàng hoài nghi liệu có phải Hạ Chí đã lén đạt thành giao dịch gì đó với Trần Thiên Thành không.

"Đồng Đồng thân yêu, tuy rằng thỉnh thoảng ta sẽ làm bộ không biết, nhưng lần này ta thật sự không biết." Hạ Chí nghiêm trang nói: "Mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy ta chẳng muốn biết."

Chuyện nhỏ?

Thu Đồng trừng mắt nhìn Hạ Chí, chuyện lớn như vậy mà hắn nói là chuyện nhỏ? Dưới cái nhìn của Thu Đồng, chuyện này hoàn toàn có thể quyết định tương lai của trường trung học phổ thông Minh Nhật!

Đây thật sự không phải chuyện nhỏ, bất luận là Thu Đồng hay là các lão sư và học sinh của trường trung học phổ thông Minh Nhật, còn có những người khác ở thành phố Thanh Cảng đang chú ý chuyện này, đều không cảm thấy đây là chuyện nhỏ. Phải biết rằng, trước đó khi trường trung học phổ thông Minh Nhật thông báo muốn đấu giá danh ngạch lớp thiên tài, gần như mỗi người đều coi đây là trò cười, kể cả học sinh và lão sư trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng không cảm thấy chuyện này có thể thành sự thật.

Nhưng bây giờ, đột nhiên thủ phủ thành phố Thanh Cảng tuyên bố muốn tham dự lần đấu giá danh ngạch này, hơn nữa, rất nhiều người đều biết, Trần Thiên Thành chỉ có một nhi tử còn đang học trung học, đặc biệt, nhi tử của hắn ta vốn học ở trường quý tộc rất nổi danh: Trường trung học Thường Thanh. Hiện tại, đột nhiên Trần Thiên Thành muốn đấu giá danh ngạch lớp thiên tài trường trung học phổ thông Minh Nhật, há chẳng phải muốn nói, lớp thiên tài của trường trung học phổ thông Minh Nhật còn mạnh hơn trường trung học Thường Thanh sao?

Vốn chẳng người nào đi so sánh trường trung học Thường Thanh và trường trung học phổ thông Minh Nhật, mặc dù cả hai đều là trường tư thục, nhưng có thể nói trường trung học Thường Thanh là trường trung học tư thục tốt nhất thành phố Thanh Cảng, mà trường trung học phổ thông Minh Nhật lại là trường trung học phổ thông nát nhất thành phố Thanh Cảng. Trong mắt mọi người, hai trường này vốn không thể so sánh. Thế nhưng hiện tại, mọi người lại không thể không tiến hành so sánh hai trường này.

Bởi vì, chẳng ai lại không chú ý sự lựa chọn của người giàu, thân là thủ phủ thành phố Thanh Cảng, nếu Trần Thiên Thành đã để nhi tử chuyển từ trường trung học Thường Thanh sang trường trung học phổ thông Minh Nhật, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, chính là Trần Thiên Thành cảm thấy trường trung học phổ thông Minh Nhật còn tốt hơn trường trung học Thường Thanh. Nhưng vấn đề là, khả năng này hoàn toàn lật đổ nhận tri của mọi người.

Ngay cả Thu Đồng cũng nghĩ không thông, rốt cuộc chuyện này là thế nào?

"Ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi đã đạt thành giao dịch gì với Trần Thiên Thành?" Nói chung, Thu Đồng vẫn luôn thấy không yên lòng.

"Đồng Đồng thân yêu, ngươi quên hôm qua ta đã nói gì với ngươi sao?" Hạ Chí nhìn Thu Đồng, vẻ mặt thành thật, "Ngươi phải tin tưởng, trường trung học phổ thông Minh Nhật chúng ta là trường học tốt nhất, cho nên dù là ai muốn tới nơi này học tập, đó cũng là chuyện rất bình thường."

Thu Đồng ngẩn ngơ, sao nàng cứ có cảm giác, gia hỏa Hạ Chí này thật sự tin tưởng những lời hắn nói? Chẳng lẽ hắn cảm thấy trường trung học phổ thông Minh Nhật là tốt nhất thật?

Đinh linh linh...

Điện thoại trên bàn Thu Đồng đổ chuông, đánh thức Thu Đồng từ trong hoảng hốt, nàng nhận điện thoại, sau đó sắc mặt lại trầm xuống.

Bình Luận (0)
Comment