"Không cần các ngươi mời, ta tự đi!" Thu Đồng lạnh lùng nói một câu với người ở đầu bên kia điện thoại, sau đó bộp một tiếng cúp điện thoại.
Nhìn về phía Hạ Chí, giọng điệu của Thu Đồng thoáng dịu đi một chút: "Lại là đài truyền hình thành phố Thanh Cảng, bọn họ nói cái gì mà mời ta tới tham gia hoạt động từ thiện Phong Vân Bảng, lúc trước bọn họ nói sẽ để Thu Thiên Lương thay mặt gia gia lãnh thưởng, nhưng bây giờ bọn họ lại muốn ta đi, không biết có phải là vì Trần Thiên Thành hay không, nhưng bọn họ chỉ để ta đi tham gia, cũng không nói để ta đi lĩnh thưởng!"
Dừng lại một chút, Thu Đồng tiếp tục nói: "Mặc kệ bọn họ có mời hay không, ta đều nhất định sẽ đi, về phần lãnh thưởng, hiện tại cho dù bọn họ muốn ta lãnh giùm, ta cũng sẽ không lãnh, gia gia không cần giải thưởng như vậy, nhưng ta cũng sẽ không để Thu Thiên Lương đi lãnh giùm!"
"Đồng Đồng, không cần tức giận, có ta ở đây." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy thoải mái đơn giản, "Yên tâm, chờ tới ngày nhà giáo, ta sẽ xả giận cho ngươi."
Nói đến đây, Hạ Chí lại bày ra dáng vẻ đột nhiên nghĩ tới chuyện trọng yếu, lập tức nói: "Đồng Đồng, ngươi có cần mua y phục không?"
"Mua y phục làm gì?" Thu Đồng có chút ù ù cạc cạc.
"Đồng Đồng, đương nhiên phải mua y phục tham gia hoạt động trao giải Phong Vân Bảng kia, tuy dù ngươi mặc gì cũng rất xinh đẹp, không mặc lại càng hấp dẫn, thế nhưng nếu ngươi mặc trang phục đẹp đẽ có lẽ sẽ tốt hơn." Hạ Chí nghiêm trang nói.
Nhìn dáng vẻ nghiêm trang này của Hạ Chí, Thu Đồng lại rất muốn đánh hắn, cái gì gọi là không mặc quần áo lại càng hấp dẫn? Tên hỗn đản này khi đùa giỡn lưu manh có thể như một lưu manh chân chính được không? Đừng giả ra dáng vẻ nghiêm túc vô cùng như thế này, quá cần ăn đòn!
"Ta có lễ phục dạ hội!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, tức giận nói, tốt xấu gì nàng cũng là người xuất thân từ gia đình khá giả, đương nhiên sẽ không thiếu y phục.
"Đồng Đồng, ta nghe nói trong tủ đồ của mỹ nữ lúc nào cũng sẽ thiếu một bộ y phục, không bằng chúng ta lại đi mua một bộ đi." Hạ Chí vẫn bày ra dáng vẻ nghiêm túc như cũ, "Đúng rồi, Đồng Đồng, ngươi có biết Ưu Y Khố không?"
"Không phải là nơi bán y phục sao?" Thu Đồng tức giận nói.
"À, Đồng Đồng, nghe nói hiện tại nơi đó còn có thêm giường." Hạ Chí nhỏ giọng, "Tuy ta càng thích sofa, nhưng ta cảm thấy chúng ta vẫn có thể đi thể nghiệm cuộc sống một chút."
"Ngươi có bệnh, cái gì mà thêm giường? Không phải chỉ là một nơi bán y phục thôi sao?" Thu Đồng càng ngày càng cảm thấy gia hỏa này nói năng bừa bãi, nói chuyện với hắn thực sự tốn sức.
"À, thì ra Đồng Đồng ngươi không biết." Hạ Chí lắc đầu thở dài, "Đồng Đồng thân yêu, thân là hiệu trưởng, ngươi phải đi đầu học tập cho giỏi mới được."
Thu Đồng trừng mắt nhìn Hạ Chí, nàng thật sự không hiểu gia hỏa này đang nói gì.
Thu Đồng luôn cảm thấy có điểm gì đó là lạ, vì vậy nàng mở trang tìm kiếm, dùng bàn phím máy tính gõ ba chữ Ưu Y Khố vào.
"Đồng Đồng, ngươi phải cố gắng học tập cho giỏi, mỗi ngày hướng lên, ta đi hoàn thành chức trách của lão sư trước." Lúc này Hạ Chí lại mở miệng nói một câu, sau đó, hắn lập tức xoay người đi ra phía ngoài.
Mới vừa đi tới cửa, phía sau đã truyền đến giọng nói cắn răng nghiến lợi của Thu Đồng: "Hạ Chí, ngươi là tên lưu manh đáng chết, ngươi đừng đi!"
Thu Đồng bị chọc giận, vừa rồi nàng còn cảm thấy có điểm gì đó không đúng, thì ra Ưu Y Khố kia còn có loại điển cố này!
Đáng tiếc chỉ chớp mắt Hạ Chí đã biến mất, để lại Thu Đồng ngồi đó thở hổn hển. Có đôi khi tên hỗn đản này khiến nàng cảm thấy rất tốt, nhưng đại đa số thời gian hắn đều khiến nàng cảm thấy tức giận vô cùng, mà điều này lại càng khiến Thu Đồng buồn bực, tên hỗn đản này không thể biểu hiện tốt một chút sao? Không thể đừng lưu manh như vậy sao? Hắn không thể bình thường một chút sao?
"Không đúng, lưu manh mới là thái độ bình thường của tên hỗn đản này, đây mới là gương mặt thật của hắn!" Thu Đồng bắt đầu nỗ lực đối mặt với một sự thật, đó chính là, lúc nàng cảm thấy Hạ Chí bình thường mới là lúc Hạ Chí không bình thường chân chính.
Nhưng vấn đề là, nàng càng ưa thích Hạ Chí mà nàng cảm thấy bình thường hơn.
"Không đúng, mặc kệ hắn bình thường hay không bình thường, ta đều không thích!" Thu Đồng lập tức tự nói với mình, sau đó quyết định không suy nghĩ thêm về tên gia hỏa Hạ Chí này nữa.
Thu Đồng cũng không biết mình phải tốn bao nhiêu lâu mới có thể khiến bản thân không suy nghĩ tới bất kỳ chuyện gì có liên quan đến Hạ Chí nữa, sau đó, cũng không biết qua bao lâu, tiếng chuông tan học vang lên.
"Thông báo, thông báo, các vị đồng học, trường học cần xây dựng đội bóng rổ nam mới, mời các đồng học muốn ghi danh vào đội bóng rổ nam, vào tiết thứ ba xế chiều hôm nay tới sân bóng rổ, Hạ Chí lão sư và huấn luận viên bóng rổ mới sẽ chọn lựa đội viên. Hạ lão sư đặc biệt nói rõ, cơ hội chỉ có một, bỏ qua thì không còn nữa..." Trong loa phát thanh của trường học bắt đầu truyền ra tin này liên tục ba lần, mà tin tức này đương nhiên cũng khiến đám người nghị luận.
"Các ngươi nói xem huấn luận viên mới của đội bóng rổ có phải Hạ lão sư không?"
"Lúc đầu ta cảm thấy hẳn là Hạ lão sư, chẳng qua, trong thông báo nói Hạ lão sư và huấn luận viên bóng rổ đều ở đó, vậy hẳn không chỉ có một người..."
"Đừng đoán, không phải Hạ lão sư, nhất định là một trong sáu giáo viên thể dục mới tới, trong số bọn họ có người chơi bóng rổ rất lợi hại, trước đây đã từng trúng tuyển vào đội tuyển quốc gia, trước đây hắn ta còn là đội viên chuyên nghiệp trong câu lạc bộ bóng rổ thành phố chúng ta, mặc dù hiện tại thân thể hắn ta có tật, nhưng muốn làm huấn luận viên hẳn không vấn đề gì."
"Ta cũng cảm thấy là một trong những giáo viên thể dục mới tới, chỉ có điều ta càng hy vọng Hạ lão sư làm huấn luận viên hơn!"